Khi Tần Quyên và Mộc Nhã mang màn thầu đã hấp chín đến thiêm binh nô lệ doanh để chia cho những người ở đó, không ngờ chính đêm ấy lại gặp phải cuộc tập kích quy mô lớn nhất 5 năm trở lại đây.
Cát Cáp Bố doanh bị tập kích! Đây là chuyện 5 năm qua chưa từng có, bởi vị trí đóng quân của họ tương đối kín đáo.
Tần Quyên chợt nhớ Hi Cát đã từng nói với nó rằng Cát Cáp Bố doanh không thuộc quân chủ lực Tây Chinh. Bọn họ chính xác là viện quân, tức là doanh nào yêu cầu họ sẽ chi viện cho doanh đó, cho nên thường đóng ở nơi hiểm yếu, vị trí kín đáo. Nếu Cát Cáp Bố doanh bị tập kích thì nhất định là có kẻ bên trong cố tình tiết lộ.
Khi những lời này vừa lướt qua trong đầu, nó không nghĩ nhiều, biết chắc thiêm binh nô lệ doanh chuyến này sẽ đi tong. Khi có chiến sự, tù binh và thiêm binh bao giờ cũng bị đẩy ra trước.
Nô Nô Mạt Hách vẫn còn ở bếp doanh. Nó không quan tâm được đến nhiều người khác, vội dẫn lũ ngựa non và Nô Nô Mạt Hách đến nơi cất giữ quân lương. Nếu thủ được thì tốt, không thủ được thì phải ngay lập tức thiêu hủy.
"Mộc Nhã, ngươi đừng hoảng, chúng ta...." Tần Quyên còn chưa nói dứt lời, Mộc Nhã đã mặc giáp lên.
"Tần, ngươi mang quân lương đi trước, ta đi tìm đám Tang Ba Can và Đại Ưng. Trọng trách bảo vệ lương thực giao cho ngươi!"
"Mộc Nhã!"
"Đừng mất thì giờ." Mộc Nhã dứt khoát nói.
Tần Quyên ngẩn ra, rồi trầm giọng nói, "Nhớ sống sót quay về."
Nhìn thiếu niên quay lưng về phía mình bước đi xa, Tần Quyên thoáng run rẩy, nhưng không nói thêm lời nào, cũng cắn răng rời đi.
Tần Quyên mặc giáp lên, chạy về phía kỵ binh doanh. Lúc nó đến chuồng ngựa thì gặp Tả An ở đó.
"Mấy con ngựa này giao cho ta. Ngươi cưỡi con ngựa kia, đi theo Viết Viết." Tả An căn dặn, giao lũ ngựa cho thủ hạ của mình.
Tả An là người A Dịch Cát tín nhiệm nên Tần Quyên cũng rất yên tâm, nhưng mà....
Bảo nó theo Viết Viết, tình huống quái quỷ gì đây?
Tần Quyên tức nghẹn thở, nhưng Tả An đã đi mất rồi.
Viết Viết lập tức đi tới, theo sau còn có Ô gia huynh đệ. Xem ra trước khi đến chuồng ngựa, Tả An đã dặn Viết Viết hãy đi theo Tần Quyên.
Tần Quyên không hiểu sao Tả An lại yên tâm giao Y Văn vương thế tử cho nó. Nó nghe Mộc Nhã bảo ngay cả đại tướng quân còn phải chăm sóc vương thế tử như con nuôi....
Không phải Viết Viết có địa vị rất cao sao?
Ô Đốc nói, "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau chạy đi thôi."
Ô Đốc mới từ kỵ binh doanh tới, nắm tình hình rõ hơn. Địch tập kích rất đông, đại tướng quân cùng hai thiên hộ đều ra ngoài chiến đấu, bọn họ phải nhân lúc này rút lui.
Viết Viết có chút sợ hãi, ôm bảo bối của hắn chạy đến trước mặt Tần Quyên, "Tần, đi mau thôi?"
"Ta phải tới bếp doanh. Nếu các ngươi muốn theo ta thì tùy." Nói rồi nó cởi bỏ cương ngựa, dắt con ngựa già ra.
Ô Đốc cả giận nói, "Ngươi có ý gì, giờ còn quan tâm lũ đầu bếp kia? Tả An bảo ngươi mang vương thế tử chạy trốn."
Tần Quyên đáp, "Thứ lỗi, ta cũng chẳng biết mang vương thế tử lánh đi nơi nào, hơn nữa ta cũng không đi cứu đầu bếp. Ta cứu lương thực."
Ô Đốc giận gần chết, đưa mắt ra hiệu bảo Ô Khuông đánh Tần Quyên.
Ô Khuông vung nắm đấm, Tần Quyên liền tránh được. Bị Ô Khuông đánh nửa năm nay, nó đã luyện thành phản xạ. Ô Khuông còn tưởng mình chưa lựa tốt thời cơ hay ra tay chưa đủ đứt khoát.
Hắn thủ thế, chuẩn bị tấn công lần nữa thì bị một cây roi vút qua. Ô Khuông không tránh được, bị ngọn roi bện từ lông hỏa hồ quất cho một nhát mà không dám kêu, chỉ có thể nhìn chủ nhân cây roi, cung kính hành lễ, "Hi Cát tiểu thư...."
"Lương thảo giao cho người của ta. Ô Đốc Ô Khuông, các ngươi đưa Tần Quyên và Viết Viết đi trước. Địch có 8000 quân, phía ta có thể rút lui bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Hi Cát bình tĩnh dặn dò. Ô Khuông sửng sốt một rồi lại quay sang, chìa lưng cho Y Văn vương thế tử. Viết Viết không nghĩ ngợi gì, bò lên lưng cho Ô Khuông cõng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!