Đây là lần đầu Tần Quyên rời nô lệ doanh. Trước kia nó không được phép.
Có lính Mông Cổ phía trước dẫn đường, nó không dám nhìn quanh, chỉ biết cúi cái đầu nhỏ càng thấp càng tốt. Nó ngây thơ nghĩ rằng, nếu bây giờ mà chết thì có thể gặp lại cha.... Nhưng mà vĩnh viễn không thấy muội muội nữa.
Muội muội nhỏ nhắn, mềm mại, trắng trẻo của nó.... sau này không gặp được nữa rồi.
Lính Mông Cổ phía trước quay đầu nhìn một cái, Tần Quyên liền ý thức được, rảo bước nhanh hơn. Vóc người nó nhỏ bé, bước đi chậm hơn là chuyện bình thường..... Nhưng đây là lần đầu tiên có người bằng lòng chờ nó, chứ không phải mắng chửi, đánh đập....
Cho nên khi đến nơi có ánh sáng ở phía kỵ binh doanh, nó không nhịn được mà liếc nhìn người lính Mông Cổ kia một cái. Người này rất cao, khiến nó không đoán ra tuổi tác. Nhưng cao như vậy mà trên mặt không có râu, nhìn chỉ cỡ Ngưu Đại Lang ở huyện nó.
Cho nên nó nghĩ chắc người này cũng chừng 15 tuổi, bằng với Ngưu Đại Lang.
"Đừng nhìn nữa, mau vào đi." Người lính Mông Cổ liếc mắt với nó, nói tiếng Mông thật chậm, Tần Quyên có thể hiểu được.
Tần Quyên cúi đầu, vội theo hắn vào doanh trướng.
Doanh trướng cực kỳ ấm áp, đã lâu rồi nó không cảm nhận được sự ấm áp này, ấm đến mức hai mắt muốn trào lệ. Nó bồi hồi nhớ đến mùa xuân ở Giang Tả...
Cũng trong bầu không khí ấm áp ấy, mẫu thân nó lúc sinh thời thường ôm muội muội ngồi hóng gió bên cầu, còn nó chơi đùa dưới chân cầu với đám Ngưu Đại Lang.
Mùa xuân Giảng Tả, không còn thấy được nữa rồi.
Tần Quyên bị tên lính Mông Cổ ấn quỳ xuống đất. Thật ra không cần ấn, chỉ cần đá chân một cái là nó sẽ đứng không vững mà bò rạp ra ngay, nhưng người lính này lại không làm như vậy.
"Muốn sống thì đại nhân hỏi gì, ngươi trả lời cho đàng hoàng." Hắn nói rất chậm, Tần Quyên mới đi theo Nô Nô học tiếng Mông Cổ hai tháng, nghe không hiểu lắm, chỉ biết ngơ ngác nhìn người lính kia.
Người lính thiếu niên Mông Cổ cau mày, bởi thấy đứa trẻ này có đôi mắt cực kỳ đẹp, lộng lẫy như tinh quang, còn đẹp hơn cặp mắt của những thiếu nữ trên thảo nguyên.
"Nước nóng là nó đun à?" Một giọng nói hùng hồn vang lên.
Tần Quyên kinh hãi, toàn thân run lên, nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Nó không thấy đối phương vì người đó quay lưng về phía nó, dường như đang bận công việc, không thèm để tâm.
"Là nó ạ." Người lính thiếu niên đáp.
Tần Quyên biết vị này hẳn có thân thế hiển hách, nhưng không đoán ra thân phận cụ thể là gì, mà càng không đoán được cảm xúc của những người lính Mông Cổ. Dù sao nó cũng là người Trung Nguyên, lại còn chưa tròn 7 tuổi.
Nhiều năm sau này, Tần Quyên nhớ lại ký ức thuở nhỏ. So với những người khác, nó đối với quân Mông Cổ hầu như vô bi vô hỉ, cõi lòng chết lặng. Cha nó qua đời vì bệnh cũ, nếu không bị bắt làm tù binh thì chắc sẽ sống thêm được ít lâu, nhưng tóm lại không liên quan đến ai.
Nó cho rằng mình không có yêu hận. Chiến tranh tiêu diệt hết yêu hận trong lòng nó, chỉ mang đến sự sắc bén trong đôi mắt.
Trái tim nhiệt thành thời nhiên thiếu đã bị chôn vùi, lẳng lặng chờ ai đó đến khai quật.Người gọi Tần Quyên đến là một thiên hộ (chỉ huy ngàn quân), cũng là một trong số các chỉ huy của tiên phong doanh và kỵ binh doanh trong Cát Cáp Bố doanh. Trong doanh chỉ có 1 tướng vạn hộ (chỉ huy vạn quân), dưới vạn hộ là 2 thiên hộ, dưới thiên hộ có mấy chục phó tướng.
Nô lệ từ thiêm binh nô lệ doanh mà được phó tướng triệu kiến đã vô cùng ít ỏi, chứ đừng nói là một vị thiên hộ.
Thiên hộ khen nước nó đun uống ngon.
Nhưng Tần Quyên nhạy bén nhận ra thiên hộ này thật ra không hề uống nước nó đun, chẳng qua chỉ đang thuật lại một câu nhận xét.
"Được rồi, thưởng cho nó viên đậu bạc rồi đưa đi."
Người lính thiếu niên ném cho nó viên đậu bạc, "Còn nhớ đường chứ? Ta không tiễn ngươi về đâu."
Tần Quyên ngập ngừng một chút rồi nhặt bạc lên.
Nhà nó giàu có, chẳng lạ lẫm gì mấy thứ vàng bạc này, cho nên không lấy gì làm thèm khát.
Nếu nói thèm cái gì, thì nó chỉ muốn ăn một tô thịt. Đã mười mấy tháng qua không ăn thịt rồi...Tần Quyên không nhớ rõ đường, loay hoay hồi lâu mới về đến nô lệ doanh. Nó tưởng lúc này Nô Nô Mạt Hách đã ngủ rồi.
Khi nó trở về doanh trướng, định bò vào giường ngủ tiếp thì thấy một người ngồi bên kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!