Chương 19: Y Văn vương thế tử 4

Tần Quyên tuổi nhỏ nhưng "khứu giác" rất bén. Ngột Lâm Nộ quả thực đến đòi ngựa.

Ngột Lâm Nộ bấy giờ còn chưa biết đứa bé này đã nhìn thấu tâm địa của mình. Tùy tùng của hắn mở miệng nói, "Thiếu gia muốn mượn 10 con ngựa non vừa nhập vào kỵ binh doanh."

Nghe hắn nói "mượn", người khác ắt hẳn sẽ tin, nhưng Tần Quyên biết thừa ý định thật sự của họ nên quyết không cho mượn.

Tần Quyên mím môi, "Chỉ có 9 con thôi."

Tùy tùng sửng sốt một chút, rồi bật cười có phần tức giận, "Có 9 con thì mượn 9 con."

Nghe tùy tùng trả lời như vậy, Mộc Nhã cũng nhíu mày : Có nhiều mượn nhiều có ít mượn ít, dựa vào đâu? Hơn nữa đây là loại ngựa dùng để phối giống trong tương lai.

Ngột Lâm Nộ khôn khéo hơn tùy tùng của mình, đã hiểu ra ý Tần Quyên.

Thằng nhóc này rõ ràng không muốn cho mượn ngựa.

Hắn không nói gì cả, chỉ để mặc tùy tùng tiếp tục đôi co với Tần Quyên.

Tần Quyên nói, "A Dịch Cát đại nhân đã dặn, lũ ngựa này còn nhỏ quá, không thể dùng cho bất cứ việc gì."

"...." Tên tùy tùng cũng không ngốc, lúc này đã hiểu ra. Không phải đứa bé này thành thật làm việc, mà nó chỉ đơn giản là không muốn cho mượn.

Tần Quyên nghĩ nếu để tên thiếu gia này mượn ngựa thì một con cũng chẳng còn.

Nhưng A Dịch Cát đã dặn rồi, đây là ngựa lương câu, sau này phải dùng để lai giống, hắn nhờ vả khắp nơi cũng chỉ mua được chừng này con, sau này vẫn phải tự mình nuôi dưỡng.

Tên Ngột Lâm Nộ thiếu gia này dám có ý đồ với chiến mã, không biết địa tướng quân cha hắn nghĩ sao.

"Đại ca, huynh cũng để mắt đến sói con của ta sao?"

Một giọng nói trong trẻo có phần châm biếm vang lên gần đó.

Thiếu niên mặc áo ngoài vàng nhạt, áo trong đỏ sậm, chân mang giày da sẫm màu có viền nạm vàng tủm tỉm cười đi tới, theo sau hắn còn có 2 tùy tùng một béo một gầy.

Nghe tới cái giọng này, đầu Tần Quyên đã phát đau. Y Văn vương thế tử Viết Viết đúng là âm hồn bất tán, có thể đừng xuất hiện trước mặt nó nữa được không!

Ngột Lâm Nộ thiếu gia cười, lạnh nhạt nói, "Chuyện nhỏ thôi, không phiền thế tử lo lắng."

Viết Viết cười to, "Chuyện của sói con không phải chuyện nhỏ, chuyện gì liên quan đến hắn cũng là chuyện lớn hết."

Ngột Lâm Nộ giật mình nhìn Viết Viết. Hắn không hiểu vị đường đệ tính tình quái đản này nói đùa hay là có ý khác.

Tùy tùng của Ngột Lâm Nộ thầm mắng Viết Viết ngu xuẩn, đang yên đang lành xen vào việc của người khác.

Viết Viết làm như không thấy vẻ mặt khó chịu của họ, tươi cười nói, "Đại ca, nếu huynh không tới tìm Tần Quyên có việc gì thì để cho ta nói. Ta còn nhiều chuyện quan trọng phải nói với Tần Quyên lắm."

Hắn nghênh ngang nói, đi đến trước mặt Tần Quyên.

Tần Quyên thấy hắn lại gần, vô thức lùi về phía sau một bước, mi dài nhíu lại.

"Nghe tỷ tỷ của ta nói ngươi chỉ mất nửa năm đã sắp xếp được bếp doanh đâu ra đấy. Tỷ ấy còn bảo ngươi là nhân tài, nếu chơi bố cục thành bang thì còn lợi hại hơn ta. Ta không phục nên đến tìm ngươi thách đấu." Viết Viết nói liến thoắng cả câu dài dằng dặc, cố tình làm ngơ chủ tớ Ngột Lâm Nộ.

Mộc Nhã cười nói, "Vương thế tử, ngài tìm Tần Quyên là đúng người rồi đấy. Ngài xem, hơn nửa năm nay, lương thảo trong doanh không thiếu một cân một lượng, tất cả đều là công sức của Tần. Mỗi khi đại quân đến nơi chiếm đóng, Tần sẽ lập tức sai đầu bếp đào hầm trữ lương thực và rau củ, để thịt trong đó cũng không ôi thiu, hơn hết là khi bị đánh úp bất ngờ, địch sẽ không dễ thiêu hủy lương thực.

Tất cả đều do Tần nghĩ ra đấy."

"Ngươi đừng nói nhiều." Tần Quyên thấp giọng nhắc nhở Mộc Nhã.

Nghe Mộc Nhã nói vậy, Ngột Lâm Nộ cũng kinh ngạc nhìn Tần Quyên. Viết Viết cũng thôi vẻ mặt cợt nhả, cau mày nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!