Chương 18: Y Văn vương thế tử 3

"Bột Nhi Chỉ Cân Viết Viết! Tên hỗn xược xấu xí ngu ngốc nhà ngươi! Có phải ngươi lại nhân lúc ta không có mặt để bắt nạt người khác hay không?" 

Một lưỡi đao sắc nhọn kèm thanh âm bén ngọt cắt qua màn trướng. 

Đứng ngoài doanh trướng là một bóng dáng xinh đẹp, chừng trên dưới 17 tuổi, gương mặt mỹ lệ, môi đỏ như son, da trắng như tuyết. 

Đó là một cô nương kiều diễm mặc trang phục, đeo trang sức quý tộc Mông Cổ vô cùng lộng lẫy.. 

"Biểu tỷ.... Sao, sao tỷ lại tới đây?" Viết Viết trợn tròn hai mắt, "Đây là quân doanh đó! Tỷ, tỷ không lẽ đến là vì...." 

Viết Viết liếc nhìn sang Ninh Bách, lập tức đoán ra nữ nhân ngốc này ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì. 

"Biểu tỷ, tỷ lại đến gây thêm phiền phức cho ta rồi." Viết Viết tức giận phủi tay. 

"Nếu ta không đến thì ngươi còn định bắt nạt người khác à? Tên vô công rồi nghề này, đến chết cũng không bỏ thói ăn chơi. Ngoài ta ra còn ai trị được ngươi!" Hi Cát thò tay véo tai Viết Viết lôi dậy. 

"Ui ui ui...... Tỷ! Không ! Bà cô ơi, ngài nhẹ tay chút! Ui da....!" Viết Viết la oai oái. Đám nô tài liền che miệng trộm cười, chỉ có Ninh Bách cau mày nhìn một lát, rồi liếc sang Hồ Hồ đang ngồi trên giường. 

Hồ Hồ thở dài, bước xuống giường. Nói chuyện suốt cả đêm, y thật sự mệt mỏi. 

Hi Cát dạy dỗ Viết Viết nửa ngày, chờ đến lúc cả hai nhận ra thì Ninh Bách đã dẫn Hồ Hồ đi rồi. Nàng buồn bã buông Viết Viết ra. 

Viết Viết ôm chỗ đau, bất mãn nói, "Ngài đây ngàn dặm đường xa tới chẳng phải để dạy bảo bổn thế tử đâu nhỉ? Chưa kịp nhìn mấy cái đã đi rồi, mất công lại mất của ghê!" 

"Ngươi câm miệng!" Hi Cát vỗ ầm một cái xuống bàn, khiến chén trà trên bàn nảy cả lên. 

Viết Viết sợ tới nhắm tịt mắt, không dám ho he nửa lời. 

Hi Cát là con gái độc nhất của cữu cữu Viết Viết. Chỗ dựa của Viết Viết chính là vị cữu cữu này. Trong tay ông ta có 3 vạn binh mã, gấp ba lần binh mã của thúc thúc hắn. 

Viết Viết ngồi ngẩn ra, huynh đệ Ô Đốc và Ô Khuông cũng ngây như phỗng, không ai dám chọc bà cô dữ hơn hổ này. 

Rất lâu sau, Viết Viết mới dám đưa mắt ra hiệu cho huynh đệ Ô gia. Ô Đốc hiểu ý, sai người đi làm đồ ăn sáng cho đại tiểu thư. 

Viết Viết cũng đói. Lúc trước có Hồ Hồ ở đây, nghe Hồ Hồ giảng hăng hái đến quên cơn đói, vậy mà giờ đã thấy bải hoải cả người. 

Thấy bọn nô tài lục tục mang đồ lên, Viết Viết mới dám hỏi. 

"Tỷ, tỷ tới khi nào?" 

Hi Cát khẽ cong khóe môi xinh đẹp, "Cũng chừng 1 khắc thôi, đã thấy ngươi bắt nạt người của Ninh Bách. Sao ngươi lại bất trị như thế hả?" 

Nàng nói, lại đập một cái xuống bàn. Đám Viết Viết sợ co rúm người. 

"Hồ Hồ là người của Ninh Bách khi nào? Ta...." Viết Viết định phản bác một câu nhưng lại ngậm miệng. Hóa ra đại tỷ ngốc này hoàn toàn không hiểu tình hình mà đã đến quấy phá hắn.... Hồ Hồ sao có thể là người của Ninh Bách được. Hồ Hồ vừa biết Ninh Bách được mấy hôm, rõ ràng Ninh Bách kia muốn Hồ Hồ chế tạo vũ khí cho hắn nên mới tìm cách dây dưa. 

Hi Cát đập bàn quát, "Ngươi còn ngụy biện!" 

"...." Viết Viết không còn biết nói gì nữa. 

HI Cát đến khiến quân doanh lạnh lẽo này thêm phần hương sắc. 

Thiếu nữ xinh đẹp khiến đám lính ngừng bước chân, thậm chí có kẻ vì mải ngoái cổ nhìn mà đi đường đâm vào cột. 

Sau đó bị những người khác cười ê mặt. 

Mộc Nhã ngồi trên bãi cỏ, nhìn đám lính ngây ngô kia, cảm thấy rất lạ. Hồ Hồ và Tần Quyên cũng đẹp lắm, sao không có ai vì ngắm bọn họ mà tông vào cột? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!