Chương 16: Y Văn vương thế tử 1

"Ta sẽ không giúp ngươi." Tần Quyên khẽ cau mày, dùng sức tránh thoát khỏi bàn tay thiếu niên đang giữ lấy cánh tay nó, lại phát hiện ra y đã buông từ lúc nào.

"Khi ta từ phía tây tới, xác chết la liệt khắp nơi. Hôm ấy, máu trên mặt đất còn đỏ hơn cả mặt trời." Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên lại như mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người.

Tân Quyên muốn bước nhanh hơn khỏi căn lều, nhưng lại bị âm điệu dịu dàng ấy quấn chặt hai chân, muốn chạy lại không nỡ chạy.

Hai tay nó siết chặt. Nó thật sự hận tên hồ ly này thấu xương. Hồ ly chết tiệt này còn chẳng dễ thương bằng con sói nhỏ trên thảo nguyên. Chết tiệt! Sao cứ cố tình bám lấy nó không biết.

"Sao không bảo thị vệ giúp ngươi!"

"Vì hắn không dũng cảm như ngươi."

"...." Tần Quyên cắn răng.

"Y Văn vương thế tử sẽ không gặp ngươi đâu." Nó xoay người, nhìn về phía thiếu niên trong thau tắm, đột nhiên không sợ hãi, thanh âm thản nhiên hơn rất nhiều.

Thiếu niên hơi ngẩn ra, lúc này mới ngước mắt nhìn Tần Quyên.

Tần Quyên cau mày, sức sống tràn ngập trên gương mặt mang nét trẻ con, hai tay siết chặt, "Nếu Y Văn vương thế tử thật sự có thể thả ngươi đi thì đêm hôm trước ngươi đã không bỏ trốn. Ta không biết, nhưng chắc chắn ngươi có mục đích khác."

Hồ Hồ lại cười. Nửa năm trước, đoàn đưa y đến tây toàn người của Y Văn vương thế tử. Mấy ngày trước, biểu thúc của y, Gia Luật thừa tướng về đông, Y Văn vương thế tử lại dùng kế buộc y ở Cát Cáp Bố doanh.... Thậm chí còn châm ngòi ly gián, khiến Ninh Bách và chư vị đại nhân nghi ngờ thân thế y.

Từ lâu y đã nói với biểu thúc, Y Văn vương thế tử là kẻ hai mặt.

Tiếc là biểu thúc không tin, còn bảo y ở đây "rèn luyện."

"Bản đồ ngươi đưa ta, ta vứt đi rồi. Sau tủ quần áo của ta có cánh cửa nối thẳng ra bên ngoài kỵ binh doanh. Ngươi đi đi." Thiếu niên chợt cười, lạnh nhạt nói.

Tần Quyên nhìn y một lúc, không buồn suy nghĩ đã chạy ra chỗ tủ áo mà y bảo.

Tần Quyên vừa rời đi, không đến 1 khắc sau đã có người mượn cớ Hồ Hồ không quỳ đủ một đêm, tố cáo với Ninh Bách.

Khi những người đó vào trong lều, Hồ Hồ đang nằm trên giường, để thị vệ chữa trị vết thương trên đùi.

Đôi chân trắng như tuyết khiến đám nam nhân nhìn đến lặng người.

Ai nhìn cũng thấy thương xót cho đôi chân trắng như bạch ngọc, không chút tì vết kia, lại rách da đổ máu vì giá rét.

Hồ Hồ ngửa đầu, đôi mắt hơi mệt mỏi, nhưng gương mặt không có chút biểu hiện đau, trong khi thị vệ không ngừng băng bó, bôi thuốc.

Người ta muốn làm lớn chuyện, nhưng chẳng biết thế nào lại bị một câu nói bâng quơ của Hồ Hồ khiến cho không dám ho he.

Hồ Hồ bảo, nếu y chết thì ai sẽ chế tạo đại pháo cho Hãn Oa Khoát Đài. Muốn hủy hai chân y, cũng được. Nhưng muốn tính mạng y, y không ngại đàn áp cửu tộc của các vị.

GIọng y nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến đám người đang gào thét muốn giết y không làm gì được.

Ninh Bách khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng không nói, nhưng trong lòng ắt là hả hê.

Lũ kiến đó chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi, còn mơ hão rằng có thể mượn chuyện của Hồ Hồ để hạ bệ hắn?

Hồ Hồ không chết, nhưng cũng đã để lộ át chủ bài của mình với Cát Cáp Bố doanh. Hóa ra y là người của Đại Hãn, cũng như biểu thúc Gia Luật thừa tướng của y, chỉ nguyện trung thành với Hãn, không phò trợ bất cứ kẻ nào.

Tả An phó tướng liền nghĩ đến đội quân Chó Đen. Sau lưng đại quân chó đen là trưởng tử của Hãn, Quý Do. Có phải Quý Do sai quân Chó Đen giết Y Văn vương không, vẫn còn là bí ẩn. Hôm đàm phán, tướng quân phe chúng đã khẳng định việc chúng hạ sát Y Văn vương không liên quan đến Quý Do.

Người Mông Cổ đấu đá lẫn nhau đã là chuyện thường ngày ở thảo nguyên.

Hoàng tử muốn giành ngôi hoàng đế, vương tử tranh đấu kéo nhau xuống ngựa, ngươi lừa ta gạt, nhìn mãi cũng quen.

Y Văn vương bị tướng quân của đội quân Chó Đen giết, Y Văn vương thế tử muốn mượn tay Hồ Hồ báo thù cho cha, nên ắt phải giữ Hồ Hồ trong doanh trướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!