Tần Quyên không ngờ, một người thân phận tôn quý như Hồ Hồ lại ngu ngốc đến nỗi sẵn sàng vi phạm quân quy, bỏ trốn khỏi Cát Cáp Bố doanh,
Mà cảnh tượng đó, chẳng biết xui xẻo thế nào lại bị Tần Quyên bắt gặp.
Nếu như nó không nhìn thấy, nếu như nó không nửa đêm thức dậy đi tiểu.... Nếu như thiếu niên kia không cố tình chọn chỗ hổng ở nô lệ doanh để bỏ trốn......
Có khi đấy lại là số mệnh, Tần Quyên tin như thế.
Lúc nó ra ngoài đi tiểu vô tình phát hiện bởi người ở phía xa kia có mái tóc đen dài phiêu dật và một gương mặt hoàn mỹ không tì vết.
Trên thảo nguyên, dưới ánh trăng tròn, nó nhìn thấy phía đuôi lông mày đối phương có một nốt lệ chí rất rất nhỏ. Vì sống trên thảo nguyên mấy năm, nhãn lực nó càng lúc càng tốt, ở khoảng cách không quá xa cũng không quá gần này nó cũng có thể thấy rõ được... Thiếu niên kia thật đẹp, vừa nhìn đã biết kiểu đẹp này không giống dân du mục, có vẻ xa xôi nhã đạm của non xanh, có vẻ gần gũi hiền hòa của nước biếc.
Mà vừa hay, dưới đuôi mắt muội muội của Tần Quyên cũng có nốt ruồi nhỏ như vậy.
Lúc này, cảm xúc mãnh liệt bỗng sục sôi. Nó cắn răng liều chết đuổi theo thiếu niên xinh đẹp kia.Tần Quyên không biết vì sao nhân vật có thân phận tôn quý này phải bỏ trốn? Nhưng nó biết nếu y bị bắt về thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Quy định của Cát Cáp Bố doanh đã ghi rõ, trước giờ có không ít quý tộc bỏ trốn đã nhận án tử rồi.
Nó chỉ có thể cố hết sức giúp thiếu niên kia chạy xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhưng thiếu niên này khá thông minh, hôm nay là đêm Cát Cáp Bố doanh trao đổi tù nhân với quân Chó Đen nên y mới chọn lúc này để trốn.
Tiếc là vẫn sai thời điểm, đêm nay trăng tròn.
Tần Quyên theo y một đoạn, thấy thiếu niên cưỡi ngựa chậm dần. Có lẽ vì thân thể không tốt, Tần Quyên có thể dễ dàng đuổi kịp ngựa của y.
Không lâu sau, có hai người khác xuất hiện phía xa.
Tần Quyên kinh hãi, cuối cùng cái gì tới cũng phải tới.
Lâu nay nó vẫn nghe, trên đường từ đây quay về lưu vực sông Tarim có rất nhiều kẻ cướp.
Không biết thiếu niên kia dùng vũ khí gì đánh nhau với lũ cướp, chỉ nghe tiếng binh khí vèo vèo một lúc, ấy thế mà một trong hai tên cướp đã bị thương. Tên còn lại không muốn dây dưa lâu, định thẳng tay lôi y xuống ngựa.
Thiếu niên tuy cao ráo nhưng mảnh khảnh sức yếu, tên cướp dễ dàng kéo ngã y.
Lúc này, Tần Quyên phóng vọt lên, đá mạnh tên cướp hai cái, rồi bế thiếu niên lên ngựa bỏ chạy.
Bọn cướp có 1 tên bị thương, thấy đối phương có thêm một người nữa nên không còn dám đuổi theo.
Đi về phía đông được một quãng đường, cuối cùng Tần Quyên tuổi nhỏ sức yếu, không ôm nổi Hồ Hồ nữa, cánh tay cứ run rẩy không ngừng.... Nó quyết định dừng lại, lúc này mới thấy Hồ Hồ đã ngất đi từ lúc nào.
Tần Quyên chật vật kéo thiếu niên vào một hang đá. Thật ra đây cũng không phải hang đá tự nhiên mà chỉ là một phong hỏa đài đổ nát, bị gió cát sa mạc vùi lấp, hơn nữa niên đại đã xưa cũ lắm rồi cho nên trông chỉ giống như một cái hang.
Nó mới chỉ là một đứa trẻ, chỉ cao đến cổ thiếu niên, nhưng vẫn phải ráng sức ôm.
Yếu thật, chỉ mỗi ngã ngựa thôi mà cũng ngất xỉu.
Tần Quyên đốt lửa lên, vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng thiếu niên khẽ gọi, "Phụ vương...."
Quả nhiên là người Hán..... Khi ý thức không còn, không nói mơ bằng tiếng mẹ đẻ thì bằng tiếng gì.
Nhìn kỹ gương mặt thiếu niên, nó càng khẳng định thiếu niên này là người Hán, thân phận cháu trai Gia Luật thừa tướng chẳng qua chỉ là che mắt thiên hạ.
Nhưng một khi đã vậy, vì sao y phải trốn?
"Phụ vương, mau chạy đi...."
Tần Quyên nhíu mày. Nó thấy thiếu niên cuộn tròn người lại, không ngừng run rẩy, chẳng khá hơn tình trạng hai tay lẩy bẩy của nó bây giờ bao nhiêu. Nó tưởng thiếu niên bị lạnh, còn nó thì ngồi trước đống lửa hồi lâu, cuối cùng vẫn đành qua bế thiếu niên đến gần lửa hơn một chút.
Thiếu niên gầy gò nằm trong khuỷu tay nó, mà cánh tay ban nãy cưỡi ngựa đến bây giờ vẫn còn run. Tần Quyên nghĩ không biết có phải mình sợ hãi quá nên giờ thành di chứng rồi không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!