Đến lúc này, Tả An mới liếc mắt nhìn đứa bé. Quả là một đứa trẻ xinh đẹp, hai nét đẹp khác biệt hòa trộn, không quá mềm mại nhỏ nhắn, cũng không quá góc cạnh rắn rỏi, nam nhân thích nữ nhân cũng thích, hoặc nói đúng hơn, văn nhân thích, vũ phu cũng thích.
Cứ như Giang Nam giao thoa cùng Mạc Bắc, vậy mà hòa hợp đến hoàn mỹ.
Tả An không ngờ mình sẽ được nghe những lời nói tiếp theo, càng không ngờ điều đó sẽ ảnh hưởng đến tất thảy cái nhìn của hắn đối với kỵ binh.
Rời khỏi doah trướng, sắc mặt Tả An vẫn tối sầm, Tần Quyên đi theo sau. Tấm giáp trước ngực duy nhất của Tần Quyên đã mất. Nhìn tình trạng hiện nay của bọn họ, một kỵ binh mà mất áo giáp thì sẽ không còn đồ thay thế nữa. Con đường cung cấp quân nhu cho bọn họ ở phía đông đã bị lũ Chó Đen không biết ở đâu chui ra này cắt đứt.
Quân Tây chinh còn có thể đánh chiếm nuôi quân, nhưng đại doanh bọn họ chuyên đóng giữ một nơi để tiện chi viện cho các nơi khác, không có cách nào sống qua ngày. Chính vì thế, đội quân Chó Đen này mới trở thành vấn đề cam go trước mắt.
Hiện giờ, Cát Cáp Bố doanh chỉ còn dư lại không đến 3000 người. Vì 3 ngày trước, đại tướng quân dẫn 4000 quân đi tiếp ứng cho Thác Lôi vương, để lại 3000 quân cho Lỗ Ba thiên hộ chỉ huy.
Mấy ngày trước, A Dịch Cát tìm được thừa tướng Gia Luật Sở Tài, Y Văn vương thế tử cùng các thuộc hạ, không ngờ Tần Quyên lại được Gia Luật Sở Tài cứu.
Sau khi xin chỉ thị từ Lỗ Ba đại nhân, Tả An điểm binh lấy 1200 người giữa đêm khuya.
Kỵ binh của Cát Cáp Bố doanh gần như đã bị tiêu diệt sạch. Ngựa là tài sản cực kỳ quý giá với người Mông Cổ. Lương thực nuôi 1 con ngựa trong 1 năm có thể nuôi hơn ba mấy nô lệ, mười mấy tán binh, bảy tám kỵ binh....
Kỵ quân bị diệt sạch là nỗi kinh hoàng, nhưng kinh hoàng hơn hết là mất hơn 900 con ngựa. Điều này khiến trái tim Tả An nhỏ máu.
"Toàn thể phó tướng, lên ngựa!" Hắn hô.
Trước khi Tần Quyên lên ngựa, Tả An ném cho nó một món đồ. Tần Quyên vui mừng khôn xiết.... Đó là cái mũ nỉ mà Tang Ba Can cho cùng tấm giáp ngực của nó. Nó vội mặc giáp, đội mũi nỉ lên.
Chỉ có hơn 100 con ngựa. Bọn họ lên ngựa, tán binh và nô lệ binh chỉ có thể chạy theo phía sau.
Điều khiến Tần Quân vui nhất là con ngựa của Tang Ba Can vẫn còn sống. Nó huýt sáo, chú ngựa nhỏ nghe thấy liền chạy tới, cọ cọ vào mặt nó, biểu hiện sự yêu mến. Tần Quyên xoa đầu ngựa, không dám chậm trễ, xoay người lên ngựa, đuổi kịp Tả An.
Binh lính ai nấy đều hết sức kinh ngạc. Tả An phó tướng để cho một tiểu kỵ binh dẫn đường. Thậm chí, hắn còn rất nghiêm túc nghe kỵ binh này nói chuyện. Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé 11 tuổi, chưa kể còn là nô lệ....
Bản thân Tả An cũng cảm thấy đứa trẻ này nói rất có lý.
Lũ Chó Đen kia thật ra không quá lợi hại.Ban nãy, ở trong doanh trướng, câu đầu tiên Tần Quyên nói với Tả An là : Nếu lũ Chó Đen thấy có món lợi thì sẽ không rời đi như thế Chúng sẽ tiếp tục ở lại trên sa mạc Gobi này, tìn thời cơ tác chiến tiếp theo.
Câu thứ hai nó nói là : Tang Ba Can dặn ta, nếu còn sống trở về, xin đại nhân nhất định bắt lấy cơ hội này để phản kích.
Thật ra Tang Ba Can không nói vậy, nhưng Tần Quyên biết Tang Ba Can nghĩ như vậy. Hơn nữa, nói dối là lời của Tang Ba Can sẽ thuyết phục hơn lời của một đứa con nít như mình.
Câu thứ ba của nó là : Ta nắm được một đặc điểm, lũ Chó Đen tấn công theo đoàn, hành động vào ban đêm.
Trong lòng Tần Quyên đã có kế sách nhưng vẫn cắn răng chưa nói ra. Nó chỉ là một kỵ binh nhỏ nhoi, hơn nữa vẫn là một đứa trẻ. Có những điều nên để phó tướng tự nghĩ ra, nếu nó cướp lời sẽ khiến lòng người nghi kỵ.
Nó không muốn bị người ta xỉa xói.
Đứa bé 11 tuổi này tự cho là mình rất khôn khéo, nhưng nó cũng quên Tả An là kẻ tâm cơ. Tất cả những điều nó nghĩ, Tả An đều biết hết.1200 người hành quân trên sa mạc Gobi.
Tả An căn dặn, "Tất cả bộ binh, khoác bao bố màu vàng cát, nghe theo sự chỉ huy của 5 phó tướng. Ta cho các ngươi 2 ngày, phải đến được phong hỏa đài thứ 5 theo lời Tần Quyên."
Trong số những người đó có cả A Dịch Cát.
A Dịch Cát nhìn thoáng qua Tần Quyên. Hắn xuống ngựa, đưa ngựa của mình cho Tần Quyên.
Thậm chí bọn họ còn không kịp nói với nhau một lời tiễn biệt.
A Dịch Cát khoác bao bố màu vàng, cùng các phó tướng dẫn bộ binh đến phong hỏa đài thứ 5.
Không được để kẻ địch phát hiện.
Tần Quyên đoán được ý định của Tả An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!