Chương 11: Thiếu niên rung động 1

Một tên Chó Đen xông tới, Tang Ba Can mặt không đổi sắc, vung chùy lên đánh. Đối phương không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng bị đánh nát, thậm chí còn chẳng hộc máu đã chết rồi.

Thấy thế, kẻ địch sửng sốt giây lát, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi. Năm sáu tên cùng vung đao, xông về phía Tang Ba Can.

Đuốc địch cháy rừng rực, Tang Ba Can đứng giữa vòng vây, gầm lên một tiếng vang trời. Chùy sắt trong tay quật ngã năm sáu tên xuống đất.

Cứ thế cứ thế, quân Chó Đen bắt đầu kinh sợ.

"Giết nó đi!"

"Khoan đã." Một giọng nói vang lên.

Không ngờ âm thanh ôn hòa ấy lại khiến những kẻ hăng máu kia dừng lại.

"Bắt hắn đi." Giọng nói nọ đắn đo một lát rồi ra lệnh.Tần Quyên chạy không ngừng nghỉ, chạy mãi chạy mãi, đến tận khi trời sáng, rồi vầng dương lại khuất dạng, tốc độ mới chậm lại. Lúc này nó vừa mệt lại vừa đói.

Nó thử phán đoán vị trí của mình, biết có lẽ giờ mình đã chạy quá xa rồi.

"Dừng!"

Con ngựa không hiểu sao lại nổi điên, chạy vọt đi. Tần Quyên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể ghì chặt cương ngựa.

Đây không phải con ngựa nó thường xuyên cưỡi nên không biết rốt cuộc ngựa này rốt cuộc bị làm sao. Nó cưỡi lâu như vậy rồi, làm gì có chuyện bây giờ mới "sợ người lạ."

Cho nên chắc chắn không phải ngựa này phản đối nó....

Con ngựa chỉ phát điên chạy chừng ba dặm rồi dừng lại. Sau đó, nó không ngừng rầm rì.

Tiếng rầm rì này chẳng biết là ai oán hay tức giận. Tần Quyên ngẩng mặt nhìn về phía trước.

Hóa ra là một con sông nhỏ. Bây giờ nhiệt độ xuống thấp, sông đã đóng băng.

".... Ngươi biết chỗ này có nguồn nước cơ à?" Tần Quyên kinh ngạc cảm thán, v**t v* đầu ngựa.

Nhưng giờ nó cũng đã xác định được chắn chắn hướng mình chạy trốn là hướng đông. Bốn năm trước, khi bọn họ từ phía đông đi ngàn dặm đường đến sa mạc Samakand này, cho nên ngựa cũng nhớ được ở phía đó có dòng sông.

Xem ra con ngựa này khá quen địa hình nơi đây, hoặc nó đã từng uống nước ở dòng sông ấy.

Nhìn dòng sông đóng băng trước mặt, Tần Quyên bật cười. Có nước mà không được uống, đáng buồn làm sao. Ngay cả túi nước nó mang bên người cũng đóng băng mất rồi. Nó ngồi xuống nhổ ít cỏ dại, dùng than củi mang theo để đốt lửa.

Bẻ bánh ngô thành mấy miếng, nướng trên lửa hồng, rồi lại đun sôi nước.

Trước khi bị người Mông Cổ bắt đến thiêm binh nộ lệ doanh, nó thậm chí còn từng phải ngủ ở hố chôn tù binh nên lúc nghe đến mấy chữ hố chôn tù binh cũng không kinh hãi lắm.

Chỉ là, nó căm ghét chiến tranh.

Nhắm mắt lại, nó quấy nước đang đun trên cái bát sắt.

Cuối cùng băng cũng tan. Tần Quyên uống một chút, mùi vị chẳng ngon lành gì nên cũng không uống nhiều. Nó bưng nước cho ngựa, ngựa uống ừng ực hết cả bát, vui vẻ hí lên.

Tần Quyên lặng lẽ gặm miếng bánh, vẫn không sao gạt được hình ảnh gương mặt rắn rỏi của Tang Ba Can trong tâm trí. Nó ngồi bần thần, tốc độ ăn chậm lại, cho đến khi hốc mắt đỏ hoe....

Nó nhớ tới cái gói nhỏ Tang Ba Can đưa cho.

Nó cởi áo choàng, lấy cái túi khỏi ngực áo, mở ra xem. Nó không hiểu vì sao Tang Ba Can đưa cho nó chứ không đưa cho Đại Ưng. Thậm chí nó còn sợ, nếu mình không thể sống sót thì không thể hoàn thành nhiệm vụ Tang Ba Can giao cho.

Tần Quyên mở gói ra, đó là lệnh bài của bách phu trưởng kỵ binh, cùng thư tay gửi cho Tả An phó tướng về nhiệm vụ lần này.

Ngựa uống sạch nước, ghé vào bên cạnh Tần Quyên, vì ở đó có đống lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!