Tang Ba Can nhìn Tần Quyên, "Ngươi theo ta, còn hắn..."
"Ta tên Mộc Nhã." Mộc Nhã nói.
"Mộc Nhã, ngươi đi theo huynh đệ Đại Ưng của ta."
Đại Ưng 16 tuổi, là người Kim quốc nhưng mẫu thân là người dân tộc Mông Cổ. Hắn là phụ tá đắc lực của Tang Ba Can, có tài gảy bàn tính cực kỳ điệu nghệ, cũng rất biết buôn bán mặc cả với người ta.
Tần Quyên nghĩ bụng, nếu cha nó còn sống, chắc sẽ thích Đại Ưng lắm. Năm xưa, cha vẫn luôn muốn tìm một quản sự giỏi việc tính toán để quản lý thay mình.
Tang Ba Can cưỡi chung ngựa với Tần Quyên, bọn họ đi về hướng nam, mau chóng về Cát Cáp Bố doanh để báo cáo tình hình ở đây cho Tả An đại nhân.
Xuôi nam chừng 20 dặm, không biết đã mấy giờ, Tần Quyên chợt lên tiếng, "Bách phu trưởng..."
"Gọi ta là Tang Ba Can."
"Tang Ba Can." Tần Quyên chợt cao giọng, lớn tiếng nói, "Ta thấy có nghi hoặc."
Mấy người khác đi theo phía sau, Đại Ưng và Mộc Nhã đều về phía bọn họ: "Có chuyện gì thế?"
Tang Ba Can giải thích, "Tần Quyên có chuyện muốn nói với ta."
Tần Quyên chỉ vào một phong hỏa đài hoang tàn đổ nát đằng xa, "Từ lúc rời Cát Cáp Bố doanh, ta đếm được tổng cộng 13 cái phong hỏa đài* như vậy."
*Phong hỏa đài : Một dạng công trình thắp lửa để truyền tin khi có kẻ địch tấn công, thường nằm dọc những tuyến đường quan trọng hay những khu vực trọng yếu.
Nó vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ da dê trong ngực áo. Tang Ba Can nhìn chữ viết của Tần Quyên chi chít trong đó, đương nhiên chẳng hiểu chữ nào....
"Rõ là lắm chuyện." Mộc Nhã cười.
Tần Quyên đỏ mặt, nhưng ánh mắt kiên định, tiếp tục nói, "Đây là phong hỏa đài đằng kia, là cái thứ tư kể từ lúc chúng ta quay về, nhưng lại không phải cái thứ 10 chúng ta thấy từ khi xuất phát."
Mộc Nhã là loại cơ bắp phát triển hơn trí não, nghĩ mãi không hiểu, "Sao lại là cái thứ 10? Không phải thứ 9 à? 13 trừ 4 là 9, theo số thì phải là 9 chứ?"
Đại Ưng vỗ đầu hắn một cái, "Không phải đâu, đồ ngốc. Ngươi tính toán chút đi, tổng cộng có 13 cái, đếm xuôi là cái thứ 10 thì đếm ngược sẽ là cái thứ 4. Tần Quyên nói không sai đâu, ngươi đừng có ngắt lời."
Mộc Nhã vẫn mơ mơ màng màng. Hắn đếm thì quả thật đếm xuông tới cái thứ 10 thì đếm ngược sẽ là cái thứ 4..... Nhưng rõ ràng 4 phải thêm 9 mới là 13 mà, sao lại thế được? Cho nên mấy năm nay, thành tích học số của của hắn trong quân ngũ luôn đứng thứ 2 từ dưới lên là chẳng sai.
Tần Quyên tiếp tục nói, "Phong hỏa đài thứ 4 này hẳn là phong hỏa đài thứ 8 chúng ta gặp kể từ lúc xuất phát."
Nghe vậy, Đại Ưng nhướn mày, "Ngươi chắc không?"
Tần Quyên gật đầu, "Chắc chắn."
Đại ưng hỏi, "Có nghĩa chúng ta quay về từ phong hỏa đài thứ 11?"
"Không, chúng ta quay về từ phong hỏa đài thứ 13, đi qua 3 cái, đến cái thứ 4 thì lại lại biến thành cái thứ 8 tính từ lúc xuất phát." Tần Quyên nói chắc nịch.
Sự quả quyết ấy của nó khiến những người khác thấy lo sợ.
Mộc Nhã không kiềm chế được mà nói, "Tần, ngươi làm ta nổi hết cả da gà. Ngươi không lầm đấy chứ? Mà không, trước giờ ngươi chỉ cần thấy một lần là không nhớ sai.... Nhưng nếu đúng là như vậy thì thật đáng sợ."
Đại Ưng bỗng quát, "Hai trong số 13 phong hỏa đài (thứ 9 và thứ 10) đã biến mất ư?"
Tần Quyên nhìn Tang Ba Can, "Bách phu trưởng đại nhân, chắc chắn hai phong hỏa đài ấy có vấn đề. Chúng ta vội bỏ trốn nên không chú ý. Trên đường đi, ta chỉ nhớ đã đi ngang qua mấy phong hỏa đài, nhưng trời tối lại đang hoảng loạn nên không quan sát được. Ta nghi ngờ hai phong hỏa đài này có thể giải đáp được vấn đề cho chúng ta. Vậy nên bách phu trưởng, Tần Quyên đề nghị, cùng là quay về, thay vì làm đào binh trốn thoát trở về, sao không mang về thông tin có giá trị?"
Nghe nó nói, tuy mọi người có động tâm, nhưng cũng vì thế mà mâu thuẫn.
"Không có vũ khí, đồ ăn thức uống cũng vứt đi, trong túi chẳng còn lại gì nhiều, 9 người chúng ta không thể ở đây quá hai ngày được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!