Chương 9: Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?

"Thứ vừa mới phun vào mặt cậu là nước mắt trâu đấy."

Bắc Tuyền định đỡ Vệ Phục Uyên dậy, nhưng đại thiếu gia cao lớn vạm vỡ quá, cậu không thể nhấc nổi.

"À, và thứ cậu thấy không phải ảo giác đâu, đó là hồn ma thật đấy."

Vệ Phục Uyên: "!!"

Anh bỗng nhiên quay đầu lại, mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bắc Tuyền.

Vừa rồi anh đã chớp mắt rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể xóa bỏ cái bóng người màu xám đó khỏi võng mạc.

Mặc dù rất không muốn chấp nhận hiện thực, Vệ Phục Uyên vẫn phải thừa nhận rằng cái bóng hình người kia quá chân thật, chân thật đến mức thật khó để dùng từ "ảo giác" mà giải thích.

Chỉ là dù mắt thấy tai nghe là thật, nhưng để anh ta thực sự tin cái thứ đó là "ma", anh vẫn khó mà chấp nhận được!

"Chậc!"

Bắc Tuyền đối diện với đôi mắt to tròn như cá vàng của Vệ Phục Uyên, khẽ tặc lưỡi.

"Không ngờ cậu còn ngoan cố phết."

Nói rồi, cậu xoay người, quay lưng về phía Vệ thiếu gia, không biết đang mân mê cái gì.

Vệ Phục Uyên: "??"

Anh không phải chờ quá lâu.

Khoảng ba giây sau, Bắc Tuyền đột nhiên quay người lại, ra tay nhanh như chớp, vỗ mạnh một cái vào gáy Vệ Phục Uyên.

Vệ Phục Uyên: "!!!!"

Khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy như một cây búa sắt giáng vào đầu mình.

Không biết vì sao, Vệ Phục Uyên không cảm thấy đau đớn, chỉ là trời đất quay cuồng, trước mắt đầu tiên là ánh sáng vàng lóe lên loạn xạ, rồi đột nhiên tối sầm.

Cả người anh không tự chủ được lao về phía trước, trước khi ngã xuống, dựa vào phản xạ cơ thể, hai tay đưa ra trước, cố gắng giữ thăng bằng.

Giây tiếp theo, Vệ Phục Uyên cảm thấy mình nhẹ bẫng rơi vào lòng một người.

Anh miễn cưỡng mở hai mắt.

Quả nhiên, không phải anh ảo giác, Vệ thiếu gia phát hiện mình đang nằm ngang trong khuỷu tay của Bắc Tuyền, còn đối phương một tay vòng qua lưng anh, nhẹ nhàng khiến một người đàn ông to cao như anh nằm ỷ vào vai cậu như chú chim nhỏ nép vào người.

Vệ Phục Uyên: "???!!!!"

Trong thời gian ngắn, lượng thông tin quá tải, đại thiếu gia đã kinh ngạc đến mức đại não đơ cứng.

Anh nhìn thấy Bắc Tuyền cong đôi mắt lên, lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người.

Giây tiếp theo, cơ thể Vệ Phục Uyên đột nhiên nhẹ bẫng, vậy mà bị Bắc Tuyền một tay xách cổ sau gáy lên.

Ngay sau đó, Vệ Phục Uyên giống như một cái bao tải đầy bông, cả người bay ra ngoài, với tư thế sắp "ngũ thể đầu địa", thẳng tắp lao về phía cái bóng người màu xám kia.

Vệ Phục Uyên cuối cùng không nén nổi sự sợ hãi, từ cổ họng phát ra một tiếng k** r*n thảm thiết.

Anh nghĩ mình sắp bị buộc phải ôm thân mật mặt đối mặt với cái vật thể hình người màu xám không rõ đó, trong sự hoảng sợ tột độ, theo bản năng nhắm mắt lại.

Thế nhưng Vệ Phục Uyên lại cảm thấy mình ngã vào một thứ chất lỏng nhão nhoét không rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!