Trong thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác, cho dù chết oan uổng cũng không phải ai cũng có thể hóa thành hung linh lệ quỷ.
Chẳng qua bản thân thôn Huyền Môn có vị trí địa lý đặc thù, trời sinh đã là cục phong thủy tụ âm dưỡng sát, thi thể công tử nhà giàu chết thảm lại bị ném xuống giếng, hồn phách không thể siêu sinh, lại còn ngâm mình trong nước được nuôi dưỡng cả trăm năm, tự nhiên thỏa mãn mọi điều kiện để hóa thành lệ quỷ, vốn dĩ phải gây họa một vùng, khiến cả thôn Huyền Môn bị quấy phá đến mức không thể sống yên ổn mới đúng.
Nhưng cố tình ngôi làng này lại có truyền thống "đưa sát".
Chôn người chết ở sau thôn, lấy sát trấn âm thì khỏi phải nói, họ còn hàng năm tổ chức tế lễ, dùng hình nhân giấy mã làm thế thân cho dân làng, lại dùng một lượng lớn máu tươi làm tế phẩm, "đưa" đi âm sát khí tích lũy trong thôn suốt một năm, để bảo vệ bình an cho dân làng.
Tuy không biết nghi thức tế lễ này bắt đầu từ khi nào, nhưng vô hình trung, nó cũng vừa lúc "trấn an" oán linh của tiểu công tử trong giếng.
Dân làng và một con lệ quỷ cùng ở trong một sơn thôn nhỏ bé, vậy mà cũng cứ thế bình an vô sự trải qua suốt một trăm năm.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, ước chừng ngay cả lão nhân lớn tuổi nhất trong thôn Huyền Môn, cũng căn bản không hiểu được năm đó tổ tiên nhà mình đã từng làm việc thiếu đạo đức là giết người cướp của.
Nếu không phải lần này Đổng Triều Dương trùng hợp chết trong cùng cái giếng cạn đó, khi chết máu tươi cùng oán khí mãnh liệt đã đánh thức thiếu niên bị trấn áp trong giếng nói...
"Ầy!"
Bắc Tuyền thở dài một hơi:
"Đều là người đáng thương, tội gì phải làm khó lẫn nhau chứ?"
Nghiêm túc mà nói, tiểu công tử trong giếng cạn đã được nuôi dưỡng hơn một trăm năm trong nước giếng, được âm khí và sát khí của núi thôn Huyền Môn ngày đêm tẩm bổ, đã là một quỷ tiên rất có đạo hạnh. Nhìn từ việc nó có thể khởi động một không gian mảnh vỡ khổng lồ như vậy, thì tuyệt đối không phải nhân vật dễ dàng dàn xếp.
Hơn nữa một Đổng Triều Dương vừa mới tao ngộ độc thủ, cái chết thảm khốc nóng bỏng vẫn còn khắc sâu trong ký ức, đúng là lúc oán khí mãnh liệt nhất.
Hai người chồng chất lên nhau, không phải đơn thuần 1 cộng 1 bằng 2, mà là dầu nóng gặp nước sôi, nếu mà nổ tung lên, Bắc Tuyền thật sự sợ mình rất khó bảo vệ được một nhóm người như vậy...
- Vậy, có cách nào để chuyện này được giải quyết êm đẹp hơn không?
Hắn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó hỏi một người một bộ xương đang úp sấp trước giếng cạn: "Hai người các ngươi, có muốn tự tay báo thù không?"
Câu hỏi này của Bắc Tuyền thật sự quá bất ngờ, Đổng Triều Dương, và cả bộ xương trên lưng hắn đều căn bản không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, thi thể của Đổng Triều Dương cứng đờ địa chấn động.
Trong cổ họng hắn chỉ truyền ra âm thanh khò khè, nhưng Bắc Tuyền, Vệ Phục Uyên, thậm chí ngay cả vài sinh viên ở phía sau, cũng "nghe" được tiếng nói của Đổng Triều Dương.
[ Báo thù? ]
Hắn hỏi:
[ Ta thật sự... có thể báo thù sao? ]
Bắc Tuyền cong mắt, cười vẻ mặt chân thành:
"Đương nhiên, ta nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, muốn báo thù thế nào thì báo thế đó, cho đến khi vừa lòng mới thôi."
Nói rồi, cổ tay cậu vừa lật, Bút Khuynh Quang Vạn Tượng liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Tin tưởng ta, nhất định sẽ làm ngươi sảng khoái."
******
Trong đêm tối núi rừng, một người đàn ông đang chạy vội.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, lại thêm vừa mới mưa xong không lâu, đúng là lúc ẩm ướt khó đi.
Nhưng dù là thế, người đàn ông cũng không dám dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!