Vệ Phục Uyên: "???"
Anh rất muốn hỏi tại sao mình lại bị coi là ngốc, nhưng lại không chịu dễ dàng nhận thua. Ánh mắt anh lướt qua những kiến trúc trong thôn Huyền Môn chưa bị hoang phế, đột nhiên vỗ vào đùi một cái: "À!"
Anh lớn tiếng kêu lên:
"Tôi biết họ đang ở đâu rồi!"
Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, đưa tay chỉ về phía sườn núi:
"Họ ở trong hai căn phòng kia, đúng không!"
Quan sát kỹ, Vệ Phục Uyên liền phát hiện manh mối.
Tuy không biết thôn Huyền Môn trong không gian mảnh vỡ này và thôn Huyền Môn ở thời không của họ rốt cuộc cách nhau bao lâu, nhưng chỉ cần nhìn kỹ có thể nhận ra rằng, thực ra cách bố trí nhà cửa trong thôn gần như không có bất kỳ khác biệt nào so với ngôi làng hoang phế mà abh từng ở.
Kết hợp với manh mối mà A Vân từng nhắc đến trong điện thoại, Vệ Phục Uyên cuối cùng cũng hiểu tại sao Bắc Tuyền lại cười nhạo anh "ngốc đến thế"
- giáo viên và học sinh mất tích, đương nhiên phải ngủ trong hai căn phòng mà họ từng ở!
Bắc Tuyền cười gật đầu.
Không biết tại sao, Vệ Phục Uyên lại nhìn ra vẻ hiền từ của bậc trưởng bối trong ánh mắt của ông chủ mình, cứ như thể một người cha vui mừng khi thấy đứa con ngốc nghếch của mình cuối cùng cũng thông suốt vậy.
Vệ Phục Uyên không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu.
Anh đột nhiên nhận ra mình rất không vui khi bị Bắc Tuyền coi thường.
- Rõ ràng hai người chỉ chênh nhau nhiều nhất năm sáu tuổi, sao cứ luôn dùng ánh mắt nhìn trẻ con để nhìn mình chứ!
Thôn Huyền Môn không lớn, từ bờ sông đi đến hai sân liền kề trên sườn đồi đầu thôn cũng chỉ mất vài phút.
Cái cảm giác khó chịu mơ hồ của Vệ Phục Uyên còn chưa lắng xuống, hai người đã đến trước hai tiểu viện đó.
Bắc Tuyền chọn căn bên trái.
Cánh cổng hàng rào tre đóng lại, nhưng không khóa chắc, chỉ dùng một cọc gỗ nhỏ lỏng lẻo cài từ bên trong, rút ra là có thể mở được.
"Ừm, phong tục dân dã chất phác không cần đóng cửa vào ban đêm à."
Bắc Tuyền cười bình luận.
Sau đó cậu căn bản không gõ cửa, trực tiếp rút cọc gỗ dùng để cài cửa, mở cửa rồi lập tức đi vào sân.
Trong sân im ắng, người ở bên trong dường như còn chưa thức dậy.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên bước qua ngưỡng cửa, vào tiểu viện, lập tức đi về phía gian sương phòng phía tây.
Không biết là gian sương phòng phía tây không khóa hay tất cả các loại khóa cửa đều không có tác dụng với Bắc Tuyền, dù sao cậu nhẹ nhàng đẩy một cái là cửa đã mở ra.
Hiện ra trước mắt hai người là một căn phòng ngủ với cách bài trí cổ điển của nông thôn Dự Nam mà ngày nay chỉ có thể thấy trong các bộ phim cổ trang.
Trong phòng ánh sáng rất kém, nên dù là buổi sáng, căn phòng vẫn rất tối tăm, giữa những hơi thở có thể ngửi thấy một loại mùi ẩm mốc đặc trưng của nhà cũ, dựa tường xây một cái giường đất hơi thấp bé, trên giường trải bộ chăn đệm cũ kỹ với ba màu đỏ, xanh lục, lam kết hợp.
Cũng không biết vị trí của giường đất là cố ý hay chỉ là sự trùng hợp đơn thuần, dù sao Vệ Phục Uyên vừa vào cửa, nhìn thấy chính là hai đôi chân to thẳng tắp hướng về phía mình.
Vệ Phục Uyên nhíu mày khó chịu.
Anh không thể nói rõ đây rốt cuộc có phải là một loại trực giác hay không, dù sao anh chỉ cảm thấy bố cục căn phòng này có chỗ nào đó không ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!