Bắc Tuyền nghe vậy, khẽ nhíu mày thật sâu.
Khi cậu cộng hưởng với linh hồn, đã tận mắt chứng kiến quá trình cô gái tên Chu Lị tử vong.
Quả thực, đúng như Vệ Phục Uyên phỏng đoán, những người khác mất tích trong không gian phân mảnh rất có thể cũng đã chết ở một nơi nào đó trong thôn Huyền Môn.
[ Mỗi ngày khi tôi mở mắt, tôi đều thấy một nhóm người xông vào phòng, kéo tôi ra khỏi phòng để tham gia cái nghi lễ chết tiệt đó! ]
[ Sau đó mỗi ngày trôi qua, khi nghi lễ kết thúc, một người bạn của tôi sẽ biến mất! ]
"A Vân" đã từng nói như vậy trong điện thoại.
Nhóm giáo viên và học sinh khoa Nhiếp ảnh đến thôn Huyền Môn vào chiều ngày 31 tháng 5 và đã mất liên lạc được bốn ngày. Nếu đúng như lời A Vân nói, mỗi ngày đều có một người biến mất, vậy thì ít nhất một nửa trong số tám giáo viên và học sinh đã gặp nạn.
"... Thật sự không thể trì hoãn được nữa."
Bắc Tuyền cúi đầu nhìn đồng hồ.
Mặt đồng hồ hiển thị ngày 5 tháng 6, thời gian là 0 giờ 20 phút sáng.
Cậu quay đầu lại nói với Vệ Phục Uyên và Điền Gia Tân:
"Tôi sẽ vào không gian phân mảnh xem sao, hai người các cậu đợi ở đây."
Điền Gia Tân há miệng, một câu "Tôi cũng đi cùng" suýt nữa bật ra, nhưng lại nuốt vào một cách sợ sệt.
Nó là một thực vật thành tinh, sức chiến đấu thực sự rất kém. Nếu vào không gian phân mảnh mà gặp chuyện gì, e rằng ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó. Vì vậy, dù có lo lắng cho Bắc Tuyền đến mấy, nó cùng lắm cũng chỉ có thể làm một Địa Môn Vệ tận chức tận trách mà thôi.
Còn Vệ Phục Uyên thì lại giữ vững tinh thần "người vô tri không biết sợ là gì", lập tức nhảy dựng lên.
"Không được!"
Vệ Phục Uyên lớn tiếng:
"Sao có thể để cậu đi một mình? Tôi không phải là trợ thủ của cậu sao, đương nhiên phải đi cùng cậu chứ!"
Bắc Tuyền liếc xéo anh một cái, "Lỡ vào đó rồi không ra được thì sao?"
Vệ Phục Uyên không chút nghĩ ngợi phản bác:
"Sao có thể, không phải có cậu ở đó sao?"
Trải qua hơn một tháng rưỡi cộng tác, Vệ Phục Uyên đã tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của sếp mình, theo bản năng cảm thấy rằng, chỉ cần có Bắc Tuyền ở đó, thì không có vấn đề gì là không giải quyết được.
"Sao lại không thể?"
Bắc Tuyền bất đắc dĩ cười cười, "Vừa nãy tôi chẳng phải suýt chút nữa không về được sao?"
Vệ Phục Uyên sững sờ, nhớ lại vừa rồi Bắc Tuyền quả thực đã có lúc không thở nổi. Nếu không phải anh đã cấp cứu bằng cách hô hấp nhân tạo...
- Dừng!
Vệ Phục Uyên dùng sức cấu mình một cái dưới bàn.
- Cái quỷ gì thế này, giờ này mà còn suy nghĩ vớ vẩn gì chứ!!?
Anh buộc mình nhanh chóng lấy lại thái độ nghiêm túc.
"Một khi đã như vậy, tôi càng muốn đi cùng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!