Bắc Tuyền vẫn nhắm chặt hai mắt, không có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
Vệ Phục Uyên toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Anh luống cuống tay chân, vỗ hai bàn tay lên mặt Bắc Tuyền, khiến khuôn mặt trắng bệch của Bắc Tuyền đỏ bừng.
Thế nhưng, dù vậy, Bắc Tuyền vẫn không thể mở mắt.
Không chỉ vậy, những cử động giãy giụa vô thức của cậu ngày càng yếu ớt, ngón tay vồ vập trong không trung được hai cái thì rũ xuống vô lực, không còn nhúc nhích nữa.
"Bang."
Tiếng dây hương gãy rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch lại vô cùng rõ ràng.
"Lại gãy rồi!"
Điền Gia Tân hét lên chói tai:
"Lại gãy một cây hương nữa!"
Vệ Phục Uyên quay đầu nhìn lại.
Trong lư hương, cây nằm bên trái cũng đã gãy đôi ở phần đáy, ba nén hương giờ chỉ còn lại nén cuối cùng vẫn đang cháy nhanh chóng, khói nhẹ bốc lên từ từ, tốc độ nhanh đến kinh người.
"Trước khi ba nén hương cháy hết, dù thế nào cũng phải đánh thức tôi dậy."
Trong khoảnh khắc, trong đầu Vệ Phục Uyên chỉ còn lại những lời dặn dò ấy của Bắc Tuyền.
Anh không biết nếu không thể đánh thức Bắc Tuyền kịp thời sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, nhưng anh một chút cũng không muốn thử.
"Làm, làm sao bây giờ!?"
Vệ Phục Uyên đổ mồ hôi như tắm, thấy Bắc Tuyền nhắm nghiền hai mắt, môi tái tím, ngực không hề phập phồng chút nào, vội vàng run rẩy dùng ngón tay thử hơi thở của Bắc Tuyền:
"Cậu ấy không thở!"
Vệ Phục Uyên hét lên với Điền Gia Tân.
Nhưng Điền Gia Tân cũng không biết phải làm sao.
Tuy nó đã tu luyện 800 năm, nhưng thực vật thành tinh vốn dĩ không có sức chiến đấu gì, bình thường dùng chút thủ thuật che mắt hoặc độn thổ thì còn tạm được, nhưng vào thời khắc cấp bách như thế này, bảo nó nghĩ ra cách gì đó để gọi linh hồn Bắc Tuyền đang bị nhốt ở xó xỉnh nào đó quay về thì hoàn toàn không thể làm được.
"Ta cũng hết cách rồi!"
Điền Gia Tân nhìn Bắc Tuyền đã không còn hơi thở, còn có đoạn tàn hương lung lay sắp đổ còn lại trong lư hương, nước mắt tuôn ra, kêu lên chói tai:
"Bắc Tuyền không phải bảo cậu giúp cậu ta hộ pháp sao, sao bây giờ còn đến hỏi tôi!?"
Vốn dĩ với tính tình của Vệ Phục Uyên, bị một đứa trẻ con dỗi như vậy, chắc chắn sẽ nổi đóa.
Nhưng hiện tại Bắc Tuyền đang cận kề sinh tử, trong đầu Vệ Phục Uyên đã không chứa được những thứ khác.
- Đúng vậy!
Vệ Phục Uyên trong lòng vô cùng hỗn loạn mà nghĩ:
- Bắc Tuyền bảo mình hộ pháp, chắc chắn là có lý do!
Anh liều mạng ép bản thân bình tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!