Chương 37: Vòng lặp

Vệ Phục Uyên không nghe rõ vì Bắc Tuyền nói nhỏ, còn Điền Gia Tân thì đại khái đã hiểu.

Đứa bé con mở to đôi mắt tinh anh hơi rũ xuống, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bắc Tuyền:

"...... Quỷ khuể không có ở đây? Sao có thể?"

Bắc Tuyền gật đầu, duỗi tay gãi cằm hồ ly nhỏ hai cái.

"Là Tố Ảnh nói cho tôi."

Cậu nói:

"Tố Ảnh nói thôn này âm khí rất nặng, nhưng nó không cảm nhận được hơi thở của quỷ khuể."

"Cái này không đúng nhỉ?"

Điền Gia Tân làm ra vẻ chống cằm trầm tư, móng vuốt nhỏ xíu ấn vào má làm mặt phúng phính lên:

"Nếu không gian mảnh vỡ là do quỷ khuể tạo ra, thì nó phải giống như một con nhện canh giữ bên mép lưới mà đợi ở bên ngoài, rồi dụ tất cả con mồi vào mới đúng......"

Đứa bé hoang mang nhăn mũi:

"Mặc kệ nó dùng phương pháp gì, cũng không nên chạy xa chứ?"

Vệ Phục Uyên, người không biết thì không sợ, mạnh dạn đoán mò:

"Quỷ khuể không phải muốn bám vào vật chủ sao? Nếu đối tượng nó bám vào là một trong số những giáo viên và học sinh kia, liệu nó có đi theo vào cùng không?"

Bắc Tuyền nhìn về phía Vệ Phục Uyên, không chê anh suy đoán lung tung, ngược lại cười gật đầu:

"Mặc dù khả năng tương đối nhỏ, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đúng là như vậy."

Cậu giải thích:

"Nói chung, nếu không gian mảnh vỡ là do con người tạo ra, người tạo ra đều sẽ chọn lấy ra một đoạn thời không quen thuộc với mình. Hơn nữa để duy trì không gian ổn định, người thi pháp thường sẽ cố gắng hết sức để ở lại bên ngoài...... Trừ khi......"

Vệ Phục Uyên: "Trừ khi?"

Bắc Tuyền cười cười:

"Trừ khi nó có lý do không thể không đi vào."

Vệ Phục Uyên vô thức vỗ một cái vào đùi mình:

"Cái này còn phải nói sao, quỷ khuể chắc chắn có lý do muốn đi theo vào chứ! Bằng không nó làm sao tiếp tục mê hoặc vật chủ được!"

Bắc Tuyền chỉ mỉm cười, không tỏ ý kiến.

Cậu vốn cho rằng mọi chuyện sẽ rất đơn giản.

Họ chỉ cần tìm thấy quỷ khuể ở di tích thôn hoang vắng, xử lý nó, và giải thoát những người gặp nguy hiểm trong không gian mảnh vỡ

- bất kể họ còn sống hay đã không may gặp nạn, vấn đề sẽ được giải quyết.

Thế nhưng cho đến bây giờ, cậu chỉ có thể phỏng đoán từ cuộc điện thoại của người tự xưng là "A Vân" ngày hôm qua, rằng các giáo viên và học sinh mất tích rất có thể đã rơi vào một thời không lặp đi lặp lại không ngừng.

- Vậy thì, không gian mảnh vỡ này có thật sự tồn tại không, rốt cuộc nó ở đâu?

Ngón trỏ tay phải của Bắc Tuyền vô thức v**t v* thái dương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!