Chương 34: Vòng lặp

Thứ Sáu, ngày 4 tháng 6.

Xuất phát từ Phong Thành đến thôn Huyền Môn, nếu giao thông thuận lợi thì thời gian lái xe ước chừng gần bảy tiếng đồng hồ.

Bắc Tuyền chỉ để Vệ Phục Uyên ngủ thêm khoảng năm tiếng, vừa qua 6 rưỡi sáng, cậu liền trực tiếp mở cửa gác mái, kéo chăn của Vệ thiếu gia đang lơ mơ, giục anh nhanh chóng dậy rửa mặt và chuẩn bị ra cửa.

Vệ Phục Uyên vốn dĩ có chút cáu kỉnh khi mới ngủ dậy, lại không ngủ đủ giấc, cả người đều bơ phờ, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Anh không ngừng tự nhủ đây chính là cuộc đời của người làm công, muốn nhận được thù lao từ tay những nhà tư bản độc ác thì không thể tránh khỏi bị bóc lột. Thế là, Vệ Phục Uyên vội vàng rửa mặt sạch sẽ, rồi với vẻ mặt khó chịu, lạch cạch thu dọn một ba lô quần áo và đồ dùng cá nhân cho chuyến đi.

Khi anh xuống lầu, Bắc Tuyền đã ngồi ở bàn ăn dùng xong bữa sáng. Thấy Vệ Phục Uyên, cậu giục:

"Đến đây, nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ xuất phát."

Vệ Phục Uyên chú ý thấy, chỉ có Điền Gia Tân năm tuổi cũng đã mặc trang phục ra cửa, đeo một túi vải bạt ngồi bên bàn ăn, tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt, rũ mắt không nói gì cũng không ăn gì, trông ủ rũ và mệt mỏi hơn cả mình.

Vệ Phục Uyên chỉ vào Điền Gia Tân, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bắc Tuyền:

"Cậu đừng nói với tôi là Gia Tân cũng muốn đi cùng chúng ta!"

Bắc Tuyền vẫn đang ăn, nghe vậy chỉ "Ừ" một tiếng coi như trả lời.

Vệ Phục Uyên: "!!"

Anh quả thực muốn phát điên

- Đầu óc người nào có vấn đề mà khi ra ngoài bắt ma lại còn mang theo một đứa bé ba tuổi!?

Vệ Phục Uyên ngồi phịch xuống đối diện Bắc Tuyền, hùng hổ chuẩn bị cãi cọ một phen với Bắc Tuyền để thay đổi ý định của cậu

Nhưng Bắc Tuyền dường như đã đoán trước được anh muốn nói gì, chỉ nâng tay lên.

"Nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ rất phức tạp."

Bắc Tuyền thẳng thắn nói:

"Chỉ dựa vào một mình cậu thì quá nguy hiểm."

Vệ Phục Uyên phát điên: "Chẳng lẽ mang một đứa trẻ con đi thì không nguy hiểm sao?!"

Bắc Tuyền bưng ly lên, uống cạn mấy ngụm sữa đậu nành:

"Ít nhất Gia Tân hiểu biết hơn cậu nhiều lắm."

Mặc kệ Vệ Phục Uyên phản đối thế nào, cuối cùng Điền Gia Tân vẫn ủ rũ đeo túi vải bạt lên xe, ngồi xuống ghế sau.

Vệ Phục Uyên phụ trách lái xe, còn Bắc Tuyền thì ngồi ở ghế phụ.

Chiếc xe chạy về phía đông theo chỉ dẫn.

Dọc đường, Vệ Phục Uyên cứ băn khoăn đến nơi sẽ sắp xếp Điền Gia Tân như thế nào.

Theo anh, một đứa trẻ mới ba tuổi đừng nói là mạo hiểm vào rừng hoang bắt ma, ngay cả việc rời khỏi tầm mắt người giám hộ cũng không nên.

Anh luôn cố gắng thuyết phục Bắc Tuyền tìm một người bạn đáng tin cậy để gửi Điền Gia Tân vài ngày, chờ khi họ quay về sẽ đón bé về.

"... Gia Tân mới ba tuổi thôi, dù là thần đồng nhỏ thì có thể hiểu biết được bao nhiêu chứ?"

Trước khi lên đường cao tốc, xe cần đổ đầy xăng. Vệ Phục Uyên tranh thủ cơ hội này lại bắt đầu lải nhải:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!