Vệ Phục Uyên ban đầu chỉ định bụng là sau khi Bắc Tuyền ăn xong sẽ về ngay. Nào ngờ, sếp của anh kiên quyết muốn đi dạo quanh trường học để tiêu cơm, còn hỏi hai cô gái cùng bàn bao nhiêu danh lam thắng cảnh đáng giá để tham quan. Trông cậu cứ như thể sẽ không chịu về nếu chưa đi hết tất cả.
Vệ công tử chán nản không thôi, nhưng lại chẳng có cách nào với người này.
Một mặt, anh nghiến ngấu đồ ăn trong miệng.
Mặt khác, anh liếc mắt nhìn Bắc Tuyền và hai cô gái chưa từng gặp mặt đang trò chuyện rôm rả, rất muốn đóng gói, trói gô người này nhét vào xe, rồi lái thẳng về Tam Đồ Xuyên ngay lập tức.
Nhưng chờ hai người ăn xong bữa trưa, khi Bắc Tuyền chủ động nhờ anh dẫn đường đến Nam Uyển của trường, anh chỉ có thể hít sâu hai hơi, rồi cứng rắn buông ra ba chữ:
"Đi theo tôi."
Vào giờ nghỉ trưa, Đại học Phụng Hưng đông nghịt người, trên đường khắp nơi là sinh viên, giáo viên hoặc cư dân gần đó đi đường tắt.
Vệ Phục Uyên đã học ở đây ba năm, từ lâu đã quen thuộc với cảnh trí trong khuôn viên trường.
Chỉ là anh chú ý thấy, Bắc Tuyền dường như rất hứng thú với mọi thứ xung quanh, một đường nhìn đông nhìn tây, còn thường xuyên dừng lại, nán chân ngắm nhìn hồi lâu.
Vệ Phục Uyên nhẩm tính tiến độ đi bộ của hai người, vô cùng lo lắng rằng khi họ đến được vườn hoa Nam Uyển, tiết học đầu tiên buổi chiều của anh có lẽ đã bắt đầu rồi.
"Này, đừng lề mề nữa được không?"
Khi Bắc Tuyền lần thứ 101 dừng lại, đứng ở sân bóng xem người khác chơi bóng rổ, Vệ Phục Uyên lần thứ 101 giục giã:
"Chỉ là một đám người chơi bóng thôi, có gì mà đẹp?"
Anh khịt mũi coi thường:
"Trình độ còn chẳng ra gì, đổi thiếu gia đây lên, chấp toàn sân."
Bắc Tuyền nghe vậy quay đầu, cười đáp:
"Bởi vì rất thú vị mà."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, một nam sinh ba bước lên rổ, bóng "quang" một tiếng đập vào vành rổ, bật ra ngoài đường biên.
Vệ Phục Uyên bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: "Thú vị chỗ nào?"
Bắc Tuyền hai mắt cong thành hình trăng non, vẻ mặt vui vẻ, "Tôi vẫn là lần đầu tiên xem cuộc sống hằng ngày của sinh viên hiện tại đấy."
Vệ Phục Uyên: "..."
Anh vốn há miệng định buột miệng một câu "Hay là cậu chưa từng vào đại học", nhưng lời nói đến bên miệng, lại lập tức nuốt trở vào.
Dù sao đi nữa, Vệ Phục Uyên cũng là người đi theo Bắc Tuyền điều tra qua năm vụ án, khả năng nhận thấy điều bất thường rõ ràng đã tăng lên đáng kể. Cho nên anh luôn cảm thấy câu nói vừa rồi của ông chủ nhà mình dường như có chỗ nào đó không ổn.
Vệ Phục Uyên nhíu mày, tỉ mỉ cân nhắc.
- Đúng rồi!
Anh rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Điểm mấu chốt nằm ở từ "sinh viên" phía trước cái định ngữ kia - "hiện tại".
Nếu nói Bắc Tuyền chỉ đơn thuần là chưa từng học đại học nên mới cảm thấy lạ lẫm, thì cái nhận định này có vẻ thừa thãi.
Ánh mắt Vệ Phục Uyên lướt qua Bắc Tuyền hai lượt.
Mặc dù Bắc Tuyền thực sự lớn tuổi hơn anh một chút, nhưng nhìn qua cũng chỉ khoảng 25 tuổi, nhiều nhất không quá 30, hoàn toàn có thể xếp vào phạm trù "bạn bè cùng trang lứa".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!