Hai cô gái tuổi tác xấp xỉ, vóc dáng tương tự, sức lực tự nhiên cũng không chênh lệch là mấy, khi đánh nhau một bên rất khó áp đảo tuyệt đối bên còn lại.
Khi Mạc Vũ Tình bắt đầu chống cự kịch liệt, Lam Điềm cuối cùng cũng buông tay.
Mạc Vũ Tình không để ý nhiều nữa, giống như một con thú bị dồn vào đường cùng, hoảng loạn chạy về một hướng nào đó không cần biết lối đi.
Chiếc giày chân phải của cô tuột ra, chạy vấp váp, hoàn toàn không phân biệt được đông tây nam bắc.
Đến khi Mạc Vũ Tình kinh hãi nhận ra phía trước là một hàng rào, mà bên dưới hàng rào chính là vách núi, cô đã không còn đường lùi.
Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Lam Điềm.
Nhưng mái tóc dài hỗn loạn dính vào mặt, che khuất tầm nhìn của cô.
Cùng lúc đó, Mạc Vũ Tình nghe thấy một tiếng la hét sắc nhọn:
"Tiện nhân, đi chết đi!"
Giây tiếp theo, một lực đạo rất mạnh đánh vào lưng cô.
Cơ thể Mạc Vũ Tình không kiểm soát được mà nghiêng về phía trước, lướt qua lan can thấp lè tè, thẳng tắp rơi xuống......
Ngay khi Mạc Vũ Tình tưởng rằng mình sắp rơi xuống sườn núi, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, một kéo một túm, kéo cô trở lại từ bờ vực.
Cô gái ngã ngồi bệt xuống đất.
Cô ngơ ngác quay đầu lại, nhìn Bắc Tuyền vừa giữ chặt mình.
"Thì ra là như vậy......"
Môi Mạc Vũ Tình khẽ mấp máy:
"Tôi đã chết......"
Vệ Phục Uyên, người vẫn luôn đi theo sau lặng lẽ chứng kiến tất cả, nhận ra vẻ ngoài của cô gái đã hoàn toàn thay đổi trong chốc lát.
Cô không còn là bộ dạng rạng rỡ tươi tắn như ban đầu.
Tóc Mạc Vũ Tình tán loạn, dính đầy máu, lá cây khô và bùn đất, chiếc váy liền thân cũng bẩn thỉu không ra hình dạng, tất chân rách một lỗ lớn, bàn chân phải không có giày bị vặn ra một góc độ bất thường, vết thương biến dạng lộ ra một đoạn xương trắng hếu.
"Tôi đã chết...... Thì ra tôi đã chết......"
Vệ Phục Uyên bật đèn pin điện thoại, cúi người chiếu xuống dưới lan can.
Bên dưới là vực sâu đen kịt không thấy đáy, cây cỏ xanh um, nếu không phải vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến, căn bản không thể tưởng tượng được bên dưới lại ẩn giấu một thi thể đã chết hơn hai mươi ngày.
Đúng vậy, Mạc Vũ Tình đã chết từ lâu.
Sớm vào ngày 9 tháng trước, cô và Lam Điềm gặp nhau ở đây, hai người xảy ra tranh chấp nghiêm trọng, trong lúc cấu xé và truy đuổi, Lam Điềm đã đẩy Mạc Vũ Tình xuống vách núi.
Khu vực sau núi Minh Đài Sơn này bình thường vốn không có mấy dân cư, thêm vào việc xảy ra vào ngày không phải ngày lễ, lại đúng lúc hoàng hôn, động tĩnh Mạc Vũ Tình và Lam Điềm gây ra thế mà không kinh động bất kỳ ai.
Đợi đến khi Mạc Vũ Tình rơi xuống vách núi, Lam Điềm nhanh chóng bình tĩnh lại từ sự kích động phẫn nộ, sau khi máu nóng nguội lạnh, chỉ cảm thấy kinh hãi tột độ.
Thực vật trên vách núi tươi tốt, từ trên lan can nhìn xuống, đừng nói là xác nhận đối phương sống chết, Lam Điềm thậm chí còn không nhìn thấy một mảnh góc áo của Mạc Vũ Tình.
Cô không có dũng khí bò xuống tìm tòi cho ra lẽ, càng không dám báo cảnh sát.
Cuối cùng, Lam Điềm bỏ trốn khỏi hiện trường, còn không quên mang theo chiếc túi xách và đôi giày mà Mạc Vũ Tình đánh rơi trên đất khi chạy trốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!