Ngày 2 tháng 5, Chủ Nhật, hai giờ chiều.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên đến trước một khu chung cư ở phía nam thành phố Phụng Hưng.
Đây là một tòa nhà nằm ở khu trung tâm của thành phố mới, tuổi đời không quá 5 năm, tổng cộng có 28 tầng, chủ yếu hướng đến khái niệm căn hộ LOFT dành cho người độc thân. Mỗi căn hộ có diện tích không lớn nhưng thiết kế rất khéo léo, sử dụng cấu trúc gác lửng để phân chia khu vực nghỉ ngơi và sinh hoạt, đồng thời tăng diện tích sử dụng của phòng suite. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, rất thích hợp cho người độc thân hoặc các cặp vợ chồng trẻ sinh sống.
Nơi đây giao thông thuận tiện, tiện ích xung quanh đầy đủ, an ninh nghiêm ngặt, lại là chung cư kiểu mới nên dù thuê hay mua đều không hề rẻ. Vì vậy, phần lớn cư dân ở đây đều là những người trẻ có thu nhập khá, thuộc tầng lớp tinh hoa xã hội.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên muốn tìm Mạc Vũ Tình, tức là Tiểu Thanh đã gọi điện đường dây nóng cho họ, cô ta sống trong căn hộ 1905 của khu chung cư này.
Lối vào chung cư có cửa tự động, cần phải quẹt thẻ mới vào được. Nếu không có thẻ, thì cần liên hệ với bảo vệ, và phải được sự đồng ý của chủ nhà mới có thể vào.
Nhưng điều này không làm khó được Bắc Tuyền.
Vệ Phục Uyên liền thấy ông chủ của mình dừng lại ở một ngã tư đối diện chung cư, sau đó thả hồ ly ra.
Vệ Phục Uyên: "??"
Một lát sau, hồ ly quay trở lại, trong miệng ngậm một tấm thẻ nhỏ.
Vệ Phục Uyên: "!!"
- Cậu làm trộm cũng quá thành thạo rồi!
Anh gào thét trong lòng.
Bắc Tuyền nhận lấy thẻ cửa, thoải mái hào phóng dẫn Vệ Phục Uyên vào cửa, quẹt thẻ thang máy, đi thẳng lên tầng 19.
Phòng 05 của Mạc Vũ Tình hướng Bắc nhìn Nam, đối diện phố thương mại.
Vệ Phục Uyên giơ tay ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên hết lần này đến lần khác, không có ai trả lời.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên nhìn nhau.
Dựa trên thông tin mà hai người có được, cha mẹ của Mạc Vũ Tình đã qua đời khi cô còn là học sinh trung học. Trước khi trưởng thành, cô được gia đình dì nuôi dưỡng.
Đương nhiên dì cô không bạc đãi cô, nhưng dù sao cũng không phải cha mẹ ruột. Khi Mạc Vũ Tình tốt nghiệp đại học và rời quê hương đến thành phố Phụng Hưng làm việc, liên lạc với gia đình dì không còn chặt chẽ như trước nữa.
Tính ra, cô gái đã ba năm không về quê, chỉ vào dịp lễ Tết hỏi thăm nhau một câu và gửi quà qua bưu điện mà thôi.
Bắc Tuyền phỏng đoán, có lẽ đến bây giờ dì cô vẫn chưa biết cháu gái mình đã nghỉ việc ở Lệ Toa Truyền Thông.
Vệ Phục Uyên: "Làm sao bây giờ?"
Anh móc điện thoại ra: "Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Bắc Tuyền đè tay Vệ Phục Uyên lại, sau đó đưa tay đặt lên khóa cửa, ấn xuống rồi đẩy.
"Kẽo kẹt -"
Cửa theo tiếng mà mở ra.
Vệ Phục Uyên: "......"
Anh chắc chắn, không có một ổ khóa cửa nào có thể ngăn được gã này!
Bắc Tuyền cứ thế dẫn Vệ Phục Uyên, nghênh ngang xông vào nhà dân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!