Chương 2: Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?

"Cái gì, cậu muốn xin việc?"

Trước quầy lễ tân, một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi quét mắt nhìn Vệ Phục Uyên từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lồ lộ ba chữ "Không tin tưởng".

Vệ Phục Uyên: "……"

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là tâm điểm của trường, đi đâu cũng được các nữ sinh cùng tuổi chào đón. Mặc dù anh không có hứng thú với người khác giới, nhưng chưa bao giờ phải chịu sự lạnh nhạt như vậy, ngọn lửa nhỏ trong lòng "phụt" một cái liền bốc lên.

"Đúng vậy."

Anh trừng mắt nhìn cô gái, kìm nén sự bực bội, cứng nhắc trả lời:

"Tôi muốn ứng tuyển vị trí trợ lý của công ty các cô."

Khi nhìn từ bên ngoài, Vệ Phục Uyên chỉ cảm thấy tòa nhà gạch đỏ hai tầng này trông rất cũ kỹ. Không ngờ khi bước vào, ann mới thấy dùng từ "cũ kỹ" để miêu tả ngôi nhà này thật sự là quá đề cao, chi bằng nói thẳng là "nhà hoang".

Mặc dù Vệ Phục Uyên không hiểu nhiều về kiến trúc, nhưng bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy những bức tường đầy vết nứt, sẽ cảm thấy ngôi nhà này ít nhất phải có lịch sử 50 năm.

Tòa nhà nhỏ này ban đầu là nhà dân, cửa sổ rất nhỏ và được lắp đặt khá cao, dầm chính hình giếng lại ép xuống rất thấp, bao quanh phòng khách một vòng, khiến ánh sáng trong phòng trở nên cực kỳ kém.

Hiện tại, ngôi nhà được cải tạo thành công ty quảng bá, dỡ bỏ hơn một nửa bức tường giáp đường và thay bằng một bức tường kính lớn.

Nhưng ngay cả như vậy, ánh sáng trong phòng vẫn không cải thiện nhiều, tối tăm đến nỗi ban ngày cũng phải bật đèn, và một mùi ẩm mốc nồng nặc xộc vào mũi.

Vệ Phục Uyên cảm thấy tòa nhà này, dù là vẻ ngoài hay bên trong, đều quá thích hợp để quay phim kinh dị.

"Vệ Phục Uyên, sinh ngày 12 tháng 9 năm 20XX, tức là năm nay 21 tuổi, sinh viên năm ba chuyên ngành quản lý của Đại học Công Thương Phục Hưng đang theo học."

Cô gái mở thẻ sinh viên của Vệ Phục Uyên ra, bĩu môi khinh thường.

"Chỗ chúng tôi không tuyển sinh viên vừa học vừa làm."

Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, kém Vệ thiếu gia 187 cm hơn hai mươi centimet, phải ngẩng đầu lên khi nhìn thẳng hắn.

Nhưng cô gái có vẻ mặt xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, cứ như thể với chiều cao 1m6 vừa vặn mà lại tạo ra được khí chất 1m8.

"Hơn nữa, nhìn cậu thế này, vừa nhìn đã thấy không thể làm được việc nặng nhọc."

— Vừa nhìn đã thấy không thể làm được việc nặng nhọc.

Những lời này thật sự rất khiêu khích.

Sắc mặt Vệ Phục Uyên đột biến, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên.

"Tại sao tôi lại không thể làm được việc chứ!"

Anh giơ tay chặn cô gái ở quầy lễ tân này, nhìn quanh trái phải:

"HR của công ty các cô đâu? Để tôi nói chuyện với hắn!"

"Chỗ chúng tôi không có HR."

Cô gái khoanh tay, cười lạnh một tiếng, "Tôi nói cậu không được là không được."

Nếu không phải Vệ thiếu gia tuân theo nguyên tắc "không chấp nhặt với con gái", thì có người dám khiêu khích hắn lặp đi lặp lại như vậy, e rằng đã sớm bị anh quật ngã xuống đất rồi.

Đúng lúc hai người sắp cãi nhau, thanh niên tên Bắc Tuyền từ phòng trong bước ra.

"Cãi nhau gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!