Có manh mối từ video này, việc xác định thân phận của A Quân trở nên cực kỳ dễ dàng.
Khoảng hai mươi phút sau, Bắc Tuyền đã nhận được thông tin cá nhân và địa chỉ của A Quân do "ai đó" gửi cho cậu.
A Quân tên thật là La Viễn Minh, năm nay 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp cao đẳng đã một mình sống ở thành phố Phụng Hưng. Hắn là một streamer game không mấy tên tuổi trên một nền tảng phát sóng trực tiếp nọ, thu nhập mỗi tháng chỉ vừa đủ để sống qua ngày.
Căn phòng La Viễn Minh thuê chỉ cách số 44 đường Kim Nguyên hai con phố.
Vào đêm xảy ra vụ hỏa hoạn, La Viễn Minh kết thúc buổi phát sóng trực tiếp vào đêm khuya và ra ngoài mua đồ ăn đêm. Từ xa, hắn đã thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ phía đối diện con phố. Ngay lập tức, hắn nhạy bén nhận ra đây là cơ hội để tạo ra một tin tức lớn, nên dựa vào sự quen thuộc của mình với tình hình giao thông khu vực, hắn tìm được vị trí tốt nhất để quay phim cây cầu vượt này, dùng điện thoại di động ghi lại ba phút cuối cùng trong cuộc đời Diệp Giai.
Nói đúng ra, La Viễn Minh chưa từng làm chuyện gì tày trời.
Hắn ta chỉ là có ý thức đạo đức mờ nhạt mà thôi.
Khi hắn nhìn thấy khói đen và lửa cháy bùng lên, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là đây là một cơ hội tuyệt vời để câu view. Nhìn cách hắn reo lên đầy phấn khích như thể đang xem một bộ phim lạ khi quay video, tên nhóc đó thực sự không có chút gánh nặng tâm lý nào khi "ăn bánh bao chấm máu người".
Đáng tiếc, La Viễn Minh không ngờ rằng chỉ đơn thuần là tải lên một đoạn video, lại có thể mang đến tai họa sát thân cho mình.
Sau khi nhận được địa chỉ, Bắc Tuyền liền cùng Vệ Phục Uyên chạy nhanh hết sức, hướng về phía chỗ ở của A Quân.
Vệ Phục Uyên vừa chạy vừa nói:
"Thật ra tôi khá hiểu suy nghĩ của Diệp Giai."
Dù sao, ai lại muốn hình ảnh thảm hại và bất lực nhất của mình trước khi chết bị một người lạ đưa lên mạng, chịu sự chỉ trỏ, soi mói của người khác chứ?
Quỷ khuể sẽ phóng đại vô hạn chấp niệm, sự không cam lòng và phẫn uất của ký chủ, vì vậy La Viễn Minh đã trở thành người cuối cùng trong số năm tử tù.
"Đúng vậy, A Quân là một tên khốn, nhưng đánh giá mức độ đạo đức của ai đó không phải là trách nhiệm của chúng ta."
Bắc Tuyền không ngừng bước, vẻ mặt thờ ơ: "Chúng ta chỉ cần bắt được quỷ khuể là được."
"Tôi biết."
Vệ Phục Uyên bĩu môi.
"Nhưng lát nữa tôi nhất định phải đánh tên đó một trận."
Bắc Tuyền bật cười ha hả.
"Được thôi."
Cậu nói: "Chỉ cần đừng đánh chết người, và không để lại bằng chứng là được."
Khoảng năm phút sau, Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên đã có thể nhìn thấy tòa chung cư La Viễn Minh đang ở.
Đó là một tòa nhà cũ kỹ chín tầng trông bình thường, nhưng ngay từ xa họ đã có thể nhìn thấy, phía dưới tòa nhà có một vòng người vây quanh, tất cả đều ngẩng cao đầu đồng loạt, còn có người đưa tay chỉ trỏ.
Bắc Tuyền khẽ gọi: "Không xong rồi!"
Hai người đuổi đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một người đang đứng trên mái nhà, đã trèo ra ngoài lan can, trông như sắp nhảy xuống đến nơi.
Người định nhảy lầu trông còn rất trẻ, mặc bộ đồ ngủ nhăn nhúm và đi dép lê, chính là A Quân La Viễn Minh!
Tuy nhiên, khác với những người tự sát thông thường, La Viễn Minh khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi làm gương mặt vốn khá tuấn tú trở nên lấm lem, nhếch nhác. Nửa thân trên hắn ta cố gắng ngả về phía sau, vừa vẫy tay vừa kêu cứu, dường như bị ai đó ép buộc, buộc phải đứng ở vị trí đó.
Thế nhưng, đám đông vây xem phía dưới chỉ nhìn thấy mình La Viễn Minh, giống như đang diễn kịch một vai. Hắn đứng chênh vênh bên ngoài lan can nguy hiểm, khóc lóc thảm thiết, khoa tay múa chân, la hét, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn về phía sau, dường như đang khóc lóc cầu xin ai đó.
--- Rõ ràng phía sau hắn không có một bóng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!