Buổi chiều, Ngụy Vân Thư lại đi ra ngoài một chuyến mua thêm đồ, chủ yếu nhất là mua một cái vại gốm lớn, túi nylon và một cái cân nhỏ. Vại gốm là để đựng nước nước sốt thịt kho, nếu không phải bồn vại bằng inox đắt, dùng inox là tốt nhất, hiện tại chỉ có thể lấy lùi làm tiến. Túi nylon là dùng để đựng thịt kho, cân thì dùng để cân thịt.
Ứng Vọng đang bận việc trong nồi.
Đầu heo đã nấu chín hoàn toàn cũng lóc xương xong, gần mười bốn cân đầu heo sống nấu chín lóc xương xong được bảy cân thịt, tính ra xác suất cho ra thịt vừa đúng một nửa.
Ứng Vọng tính sổ sách một chút. Đầu heo sống này mua bảy đồng tiền, cộng thêm các loại hương liệu, củi lửa, túi nylon,... tiền vốn ước chừng hơn tám đồng, như vậy, bán thịt đầu heo kho một cân hai đồng rưỡi tương đối thích hợp. Thứ nhất là bởi vì cái giá này là giá của thịt ba chỉ ngon, không thể cao hơn cái giá này, nếu không sẽ không dễ bán; thứ hai chính là cái giá này vừa vặn để cậu có thể kiếm được lợi nhuận gấp đôi, không cao không thấp, xem như rất thích hợp.
Tính sổ sách xong, đổ hết thịt kho vào vào vại gốm lớn đã rửa sạch, quét tước sạch sẽ phòng bếp, lại mang theo đồ cần mang, do Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay, hai người đi đến cửa xưởng đồ hộp.
Trước cửa xưởng đồ hộp quả nhiên náo nhiệt hơn bên nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam nhiều. Ở đây bán đủ các loại thức ăn như: bánh gạo hấp, mì, bún, bánh trôi, kem que, các loại bánh bột chiên; bày hàng trên vỉa hè bán quần áo, vải vóc; bán các loại đồ chơi dây cót, ếch xanh;... đủ loại đủ kiểu, tưng bừng náo nhiệt.
Vị trí tốt đã được ngươi khác chiếm hết từ lâu, Ứng Vọng nhìn quanh một vòng, chỉ đành chọn một góc hẻo lánh.
Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay đi qua, bắt đầu bày quầy hàng.
Hiện tại còn chưa đến thời gian tan tầm của công nhân xưởng đồ hộp, bạn hàng xung quanh cơ bản cũng không buôn bán gì, ai ở gần thì tụ thành một nhóm nói chuyện phiếm. Chờ qua lúc nhàn rỗi này rồi, lúc sau phải bắt đầu bận rộn, không rảnh nói nhiều.
Bày sạp làm buôn bán nhỏ giống thế này, từ sau cải cách mở cửa thì nhiều vô số kể, lâu lâu ở cửa xưởng đồ hộp này sẽ có một gương mặt mới xuất hiện. Nhưng chuyện buôn bán này, cũng không phải người nào cũng làm tiếp được, muốn tiếp tục làm lâu dài, không có chút bản lĩnh thì không được.
Vị trí hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chiếm không tốt lắm, cùng nghề có người thấy có người không thấy, cho dù có người nhìn thấy cũng không coi trọng lắm. Vẫn là câu nói kia, làm buôn bán ấy mà, cũng không phải ai cũng làm được, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình.
Vì thế, ngay trong trạng thái yên ổn giữa đôi bên này, công nhân xưởng đồ hộp tan tầm.
Chỉ một thoáng, nhóm bạn hàng ban đầu còn đang tụ thành một nhóm nói chuyện phiếm đều bận rộn làm việc, tập trung tinh thần chờ đánh trận này, kiếm khoản tiền này.
"Mì thịt thái sợi, mì thịt thái sợi thơm ngon đây!".
"Bánh bột chiên, bánh bột chiên thơm ngào ngạt đây!".
"Bánh bao bột mì bánh bao chay lớn đây!".
"Ếch xanh dây cót, kim may từ tỉnh Quảng tới đây!".
"..."
Xung quanh liên tục vang lên tiếng rao lớn, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không chịu tụt lại phía sau. Ứng Vọng mở cái vung của vại gốm lên, một luồng hương thơm nồng đậm của thịt kho trong nháy mắt mãnh liệt tràn ra, dẫn đến bạn hàng xung quanh sôi nổi liếc nhìn.
Mùi gì thơm như vậy?!
Người có buôn bán nói thầm trong đầu, người không buôn bán thì rướn cổ nhìn.
Ngụy Vân Thư đang đặt thớt và dao kéo, Ứng Vọng nhìn thấy ánh mắt đánh giá của mọi người, cũng mở miệng rao to, "Thịt kho! Thịt kho mới ra nồi thơm ngào ngạt đây! Ghé xem, ghé xem một chút nha!".
Ngụy Vân Thư bị kinh ngạc, không nghĩ tới Ứng Vọng tự nhiên như vậy, muốn hô to thì hô to.
Bạn hàng xung quanh thì một vẻ "Thì ra là thế", mới tới bên cạnh này hóa ra là đang bán thịt kho!
Thơm như vậy, mùi vị hẳn không tệ nhỉ?
Suy nghĩ linh tinh vụn vặt như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nhường một tắc, tiếng rao lớn hơn nữa.
Ứng Vọng tự biết vị trí của mình không tốt, cũng không rao to bằng người khác, bởi vậy không tiếp tục bất chấp cổ họng rao to nữa, vẫn như cũ duy trì tiết tấu vốn có.
Thứ cậu dựa vào vẫn là mùi thơm của thịt kho.
Người đi ngang qua quầy thịt kho đều biết, mùi vị thịt kho kia ngửi qua quả thật là muốn thơm bao nhiêu thì thơm bấy nhiêu, chính là hương bay mười dặm. Chỉ cần có thể để mùi thơm này bay ra, người bị hấp dẫn đương nhiên chịu tới xem.
Đào Mẫn Tuệ chính là một trong số đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!