Tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam liền kề nhau.
Những năm này có thể đi học được phần lớn đều là gia đình có điều kiện tốt, giống như bên trong tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam này, phần đông là con cháu của công nhân xưởng đồ hộp, trong nhà cũng tương đối có tiền. Chẳng qua là tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam cách xưởng đồ hộp không xa, so với đám nhóc còn đang xin tiền người lớn, người trưởng thành đã vào xưởng làm công nhân, có tiền lương dùng, rõ ràng nhiều tiền hơn, bởi vậy phần lớn người buôn bán thích đến cổng chính xưởng đồ hộp bên kia bày quán hơn, tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam bên này khá ít người.
Tính tới tính lui, cũng chỉ có một người bán bánh ngọt và một người bán kem que.
Hứng nắng giữa trưa, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay đến vị trí chính giữa cổng trường tiểu học khu Nam và nhà trẻ khu Nam, cách hai cổng trường cũng chỉ ba mươi thước, chiếm vị trí hoàn toàn không chen chúc với bên bán bánh ngọt và bán kem que.
Tìm vị trí xong, hai người lưu loát dọn quầy lên.
Người phụ nữ bán bánh ngọt vừa thấy có người tới dọn quầy, tức khắc trong lòng lộp bộp một chút, không phải là có người đến đoạt mối làm ăn chứ?
Trẻ con thích ngọt, mỗi ngày ba mươi cái bánh ngọt này của cô đều có thể bán hết, nếu như có người nhắm ngay cơ hội này đến đoạt, vậy chuyện buôn bán của cô có thể sẽ không tốt lắm...
Còn đang lo lắng không yên, đột nhiên người phụ nữ ngửi được một luồng hương thơm nồng đậm, cẩn thận nhìn một vòng, thì thấy cậu nhóc thấp hơn một chút nhấc vung gỗ ra, sau đó dùng đũa gắp từ bên trong ra sáu khối thịt núng nính, hương thịt không miêu tả được kia cực kì áp đảo giác quan, trực tiếp làm người ch** n**c miếng...
Bán cái gì nhỉ, sao lại thơm như thế?
Món ăn cho vào nhiều hương liệu thì không thể không thơm, chỉ ngửi một chút cũng khiến người ta không chịu nổi.
Người phụ nữ bán bánh ngọt và nam sinh mười bảy mười tám tuổi bán kem que đều bị hấp dẫn.
Có phụ huynh đến trước giờ chờ đón con cái cũng rướn cổ nhìn, ra sức ngửi.
Mà bên này, Ứng Vọng nhanh chóng thả thịt lên thớt, sau đó dùng dao băm thịt và ớt xanh, lại rải một ít rau thơm và hành lá, cuối cùng dùng dao rạch bánh còn nóng ra, dồn nhân đã băm xong vào bên trong, một cái bánh kẹp thịt đã ra lò.
"Vân Thư, của anh". Ứng Vọng đưa bánh kẹp thịt qua.
Hai người bận việc cả buổi sáng, bữa sáng cũng chưa ăn, thừa dịp lúc này học sinh vẫn chưa tan học, trước tiên lót bụng một chút.
Ngụy Vân Thư cũng không sách sáo.
Bánh bột là bột tam hợp nướng, màu sắc ngả vàng, nhưng ăn vào ngoài cứng trong mềm. Kinh ngạc nhất vẫn là nhân bên trong, ba chỉ nạc mỡ đan xen dùng nhiều nguyên liệu hầm mềm nhừ, ớt xanh xào trước cắn vào một miếng mang theo một chút cảm giác lạo xạo, nhưng cũng không có mùi ớt sống, hòa lẫn vào trong thịt, nháy mắt đã cuốn lên hương thơm của thịt mỡ, cộng thêm mùi vị của rau thơm và hành thái, hương vị đó miễn bàn ngon bao nhiêu.
Mặc dù Ngụy Vân Thư đã sớm biết bỏ vào thịt các thứ như hương diệp, đại hồi, vỏ quế, thì là,... thì khi hầm ra đương nhiên sẽ không kém, nhưng cũng không nghĩ tới có thể ngon như vậy.
Ứng Vọng cầm phần bánh kẹp thịt của mình cũng cắn một miếng, cảm thấy mùi vị khá tốt, xem ra tài nấu nướng của bản thân không có thụt lùi.
"Anh cảm thấy thế nào?". Ứng Vọng hỏi Ngụy Vân Thư.
"Không tồi". Ngụy Vân Thư ăn từng miếng, miệng đầy thức ăn mặn, cảm giác thèm ăn cũng xuất hiện rồi.
Lúc này Ứng Vọng đã yên tâm, đôi mắt cũng cười híp lại.
Hai người ăn quá ngon miệng, lúc này lại là giữa trưa, người vốn đã đói bụng ngửi được mùi trong nháy mắt lại đói thêm. Cuối cùng có người thật sự không chịu nổi, bèn tiến đến đây hỏi, "Hai cậu ăn cái gì vậy?".
Lúc này đồ ăn trong tay Ứng Vọng còn chưa ăn xong, cậu nuốt miếng trong miệng kia xuống, vội không kịp chờ trả lời, "Đây là bánh kẹp thịt, cách ăn ở phương Bắc".
Không quan tâm phương Bắc phương Nam, ăn ngon mới là lẽ sống chân chính. Người đến đã bị mùi thịt thơm mê hoặc, "Bán thế nào?".
Buổi sáng ở trong phòng bếp Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã tính toán sổ sách một chút, cũng đã định giá cho bánh kẹp thịt xong, lúc này Ứng Vọng lập tức nói, "Một cái một đồng tiền".
Khách hàng cảm thấy đắt, "Giá này cũng không thấp".
Ngụy Vân Thư ăn một miếng bánh kẹp thịt cuối cùng, nghe thế dứt khoát mở cái vung trên thau lên, hương thơm mê người trong nháy mắt bay ra tới, tiếp lời, "Bác cũng đừng ngại đắt, thịt này bọn cháu mua chính là ba chỉ ngon nhất, thêm nguyên liệu hầm từ sáng sớm, bên trong một cái bánh kẹp thịt thêm ba khối thịt, còn thêm ớt, rau thơm, hành lá, vị ngon nguyên liệu tốt, rất đáng tiền".
Thịt kia cũng chỉ cắt rộng khoảng hai ngón tay phụ nữ, dài hơn nửa đoạn ngón cái, ba khối thịt cũng không phải quá nhiều, nhưng không ngăn nổi mùi hương của nó, thoạt nhìn béo ngậy rất lôi cuốn.
Dù sao vị khách này cũng không chịu nổi, không dây dưa thêm nữa, nói thẳng, "Cho tôi một cái trước đi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!