Ăn xong mì cán tay vừa nóng hổi vừa dai mềm hết cỡ, lại dùng bột giặt giặt sạch quần áo bẩn, hôm nay cũng đã sập tối rồi.
Không có di động và TV, cũng không có gì giải trí, mới ngồi một chút đã thấy buồn ngủ.
Nhưng mà... Không ngủ được.
Ứng Vọng giống như bánh nướng áp chảo, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Thứ nhất là bởi vì giường này dùng rơm rạ lót bên dưới, bên trên trải quần áo, thực tế cũng không quá dễ ngủ; thứ hai là bởi vì người.
Ngủ chung giường với người khác, quả thật cậu chưa từng thể nghiệm. Ở thôn Tiểu Thụ là bởi vì không ai trong nhà họ Hứa ngủ phòng chứa củi với cậu, còn sau này thì là do nhà họ Ứng không thiếu phòng, cũng không cần phải chen chúc nhau ngủ. Tuy rằng điều kiện hoàn toàn trái ngược, nhưng quả thật chưa từng ngủ chung giường với người khác. Hiện tại bên cạnh đột ngột nhiều thêm một người, thật sự có chút không quen.
"Không ngủ được?". Trong bóng đêm, giọng Ngụy Vân Thư đột ngột vang lên.
Động tác xoay người của Ứng Vọng cứng đờ, "Có chút".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Muốn đổi tên không?".
Ứng Vọng thoáng sững người một chút mới xoay người nằm yên, cậu mở to mắt nhìn không khí đen như mực, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói, "Đổi chứ".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Muốn đổi thành gì?".
Ứng Vọng đáp, "Ứng Vọng".
"Hả?". Ngụy Vân Thư có chút ngạc nhiên.
"Ứng Vọng". Giọng nói của Ứng Vọng kiên định hơn một chút, "Muốn đổi Hứa thành Ứng, là Ứng Vọng".
"Cậu...". Trong bóng đêm, chân mày Ngụy Vân Thư cau lại, "Không phải cậu không muốn liên quan đến bọn họ nữa, ngay cả cái tỉnh này cũng không muốn ở lại sao? Sao còn muốn đổi thành họ Ứng?".
Trong đầu Ứng Vọng hiện lên câu nói kiếp trước Ngụy Vân Thư nói lúc bọn họ gặp lại "Ứng Vọng? Tên rất hay", sau đó chớp chớp mắt gạt giọng nói kia qua một bên, miệng thì trả lời, "Tôi muốn nhắc nhở bản thân, đừng thiếu cảnh giác, chớ giẫm lên vết xe đổ. Cuộc sống của Ứng Vọng, là bài học tôi luôn luôn nhớ kĩ".
Yết hầu Ngụy Vân Thư hơi nghẹn, nhất thời nói không nên lời.
Gió đêm làm khua cửa sổ, ánh trăng lành lạnh.
"Anh thì sao?". Ứng Vọng hỏi, "Muốn đổi không?".
"Đổi". Ngụy Vân Thư nói.
Ứng Vọng: "Tên gì vậy?".
Ngụy Vân Thư: "Họ Ngụy".
Ứng Vọng tò mò, thử thăm dò hỏi, "Tôi vẫn luôn chưa kịp hỏi anh, sau này vì sao anh lại đổi thành họ này, có phải bên mẹ anh hay không...".
"Mẹ tôi họ Vân, tên là Vân Hủy". Ngụy Vân Thư ngừng một lát, mới tiếp tục nói, "Còn về họ Ngụy, thì có chút liên quan đến tổ tiên".
Ứng Vọng không hiểu chuyện này có thể có quan hệ thế nào, nhưng cậu không tiếp tục hỏi thêm.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, một chút không tự nhiên ban đầu của Ứng Vọng cũng biến mất không chút dấu vết, từ từ ngủ thiếp đi.
Ngụy Vân Thư nghiêng đầu, tuy đôi mắt không nhìn rõ lắm, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu, một lúc lâu sau cũng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Ứng Vọng thoải mái dễ chịu rời giường, rửa mặt xong thì ra ngoài mua thịt.
Những năm này trong bụng mọi người thiếu chất béo, thịt nạc không được hoan nghênh, mọi người chỉ thích thịt mỡ ứa ra váng dầu, thậm chí giá của thịt toàn mỡ cũng đắt hơn một chút.
Ứng Vọng mua thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, hai đồng rưỡi một cân, cậu mua hai cân, năm đồng tiền lập tức bay đi.
Dùng toàn thịt phí tổn quá cao, đến lúc đó không hạ giá nổi, Ứng Vọng thấy trong chợ thực phẩm có bán ớt xanh, dứt khoát mua một ít, còn về hành gừng tỏi ngày hôm qua còn dư, không cần mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!