Chương 5: Chia ba bảy?

"Bánh kẹp thịt?".

Ứng Vọng nhìn Ngụy Vân Thư có chút ngạc nhiên, giải thích, "Có thịt có bánh, đối với người có sức ăn nhỏ một chút, một cái bánh là đủ no rồi, chắc là cũng xem như một cách ăn thực dụng lại mới lạ".

Ngụy Vân Thư lập tức hiểu ra.

Những năm này mọi người bị đói quá mức, trong bụng thiếu chất béo, cho nên thịt rất được hoan nghênh, mà bánh bột còn là lương thực chính, là thứ thân thể con người không thể thiếu. Một cái bánh kẹp thịt, có lương thực lại có thịt, quả thật là thứ mọi người khá thích. Chỉ cần tay nghề tốt, làm ra không khó ăn, vậy chắc chắc sẽ có người mua. Thậm chí mọi người cũng sẽ không quá truy cứu khẩu vị, bởi vì đối với bọn họ mà nói thịt là thứ ăn rất ngon.

"Có thể làm". Ngụy Vân Thư tán thành.

Ứng Vọng lộ ra tươi cười, nhưng rất nhanh lại thu lại, "Có điều chúng ta phải xem thử thịt trước, cũng không biết thành phố Bạch Vân lúc này đã bỏ phiếu thịt chưa".

Ứng Vọng nhớ rõ năm 1993 chính thức hủy bỏ phiếu định mức, nhưng trước đó các nơi cũng đang lục tục hủy bỏ các loại phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt, chỉ là bởi vì chính sách các nơi không giống nhau, thời gian thực tế hủy bỏ phiếu định mức cũng khác nhau, cũng không biết thành phố Bạch Vân thế nào.

Ngụy Vân Thư bèn nói, "Cho dù chưa hủy bỏ phiếu định mức, sau khi mở cửa cũng có chỗ bán thịt heo không cần phiếu, chúng ta có thể tìm thử".

Ứng Vọng nghĩ cũng phải.

Hai người lên kế hoạch cho chuyện làm ăn sắp tới.

Bánh kẹp thịt có hai loại đồ chủ yếu, đầu tiên là bánh bột bên ngoài. Những năm này bột mì quá đắt, Ứng Vọng dò hỏi giá cả một phen thật sự không mua nổi bột mì thuần trắng, bởi vì như vậy phí tổn quá cao, mà trước mắt dân chúng theo đuổi là lợi ích thực tế, hơn nữa tiền vốn của cậu cũng không nhiều lắm, còn phải mua những thứ khác nữa. Cho nên cuối cùng Ứng Vọng chọn bột tam hợp gồm bột mì, bột ngô và bột kê pha trộn với nhau.

Loại thứ hai chính là thịt kẹp bên trong bánh bột. May mắn gần đây có chợ thực phẩm, hỏi thăm bên trong một vòng là có thể nghe được chỗ nào có bán thịt không cần phiếu, chỉ tiếc bọn họ đi chậm, thịt ba chỉ cần đã bán hết, chỉ còn lại một ít thịt vụn không ngon lắm. Nhưng cho dù là thịt vụn, giá cả cũng đắt, Ứng Vọng không nỡ mua cho mình ăn.

Xét đến cùng, vẫn là quá nghèo.

Ngoài những thứ này ra thì dầu, muối, tương, giấm, đường và hương liệu bên trong đều phải mua. Đồ vật vụn vặt như giấy dầu đựng bánh kẹp thịt, chén đũa hai người dùng ăn cơm, thau nhào bột, bột giặt, củi nhóm lửa, vân vân, cộng thêm trước đó mua bột, cuối cùng đã dùng gần tám đồng tiền.

Đến đây, tiền mặt trên người hai người chỉ còn mười lăm đồng.

Mà bọn họ lại còn thiếu rất nhiều thứ, khăn lông, dép lê, xà phòng, ly nước, bàn chải đánh răng và kem đánh răng này kia đều không có.

Ứng Vọng cổ vũ tinh thần cho bản thân, nhất định phải kiếm ra tiền!

Mua xong những thứ này, Ứng Vọng trưng cầu ý kiến của Ngụy Vân Thư, "Tối nay anh muốn ăn mì hay ăn cơm?".

Ngụy Vân Thư trả lời, "Ăn mì đi, vừa lúc mua bột mì".

Ứng Vọng nói, "Vậy mua thêm một chút đồ ăn kèm, buổi tối ăn mì cán tay".

Ngụy Vân Thư: "Được".

Mua đồ ăn xong, hai người về đến nhà.

Ứng Vọng đang định đi nhào bột, Ngụy Vân Thư lại trước một bước lấy thau ra, "Cậu đi chuyển cái ghế đến, tôi nhào".

Ứng Vọng kinh ngạc, "Anh biết hả?".

Ngụy Vân Thư: "Biết".

Ứng Vọng nhớ lại một chút, mới nhớ ra từ sau khi người nhà họ Đoàn cả đám chết bất đắc kì tử, mẹ anh bị bệnh không mấy ngày cũng đi, mấy năm sau đó Ngụy Vân Thư đều là sống một thân một mình. Cái địa phương nhỏ như thôn Tiểu Thụ kia lại không có bán thực phẩm tiện lợi như mì sợi, muốn ăn thức ăn làm bằng bột mì đều phải tự mình nhào bột làm.

Cho nên Ngụy Vân Thư biết nhào bột, chuyện này ngược lại cũng bình thường.

Ứng Vọng chuyển ghế dài đến, không giành, "Vậy tôi đi rửa đồ ăn".

Ngụy Vân Thư đáp, "Được".

Ứng Vọng cầm đồ ăn quay người đi ra ngoài, trước khi tiến vào phòng bếp đi tìm bà nội Trương một chuyến trước, "Bà nội Trương, nội nấu cơm lúc này luôn ạ, bọn con muốn dùng phòng bếp một chút".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!