Chương 49: Bao Xuân Diễm

"Bọn tôi không tuyển người".

Trước xưởng dệt, Bao Xuân Diễm lại một lần nữa bị chặn ngoài cửa.

Đây đã là lần thứ mười bảy cô bị từ chối.

Bao Xuân Diễm không phải người địa phương, cô đến từ một nông thôn hẻo lánh, nơi đó giao thông bất tiện, trong huyện thị tuy rằng có vài công xưởng, nhưng tuyển công nhân lại yêu cầu tốt nghiệp trung học phổ thông, cộng thêm tin tức tuyển công nhân vừa xuất hiện thông thường đều là người quen cho biết trước, có đôi khi từ đầu đến cuối ngay cả ra bên ngoài tuyển cũng không làm đã tuyển đủ người.

Nhất là cô còn là người có hộ khẩu nông thôn, trình độ học vấn lại thấp, so sánh ra thì cơ hội lại càng thêm mong manh. Nhưng cô không cam lòng, cô không muốn giống chị cả lấy chồng sớm, sau đó sinh con dưỡng cái cho người ta, hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc chồng con, cả ngày chỉ quanh quẩn xung quanh gia đình kia, bởi vì một chút chuyện linh tinh vụn vặt mà ầm ĩ liên tục, nhìn sơ một cái là có thể nhìn được từ đầu đến cuối của cuộc sống.

Năm nay cô mười chín tuổi, trong nhà đã bắt đầu lo liệu chuyện mai mối, dựa theo quy luật nhất quán trong thôn, sau khi xem mắt vừa ý qua lại một năm thì sẽ kết hôn, sau đó cô cũng sẽ trải qua cuộc sống giống chị cả vậy.

Mẹ nói: Mọi người đều trải qua như thế.

Nhưng cô không muốn, cũng không bằng lòng!

Cô tốt nghiệp tiểu học, còn học một năm trung học cơ sở, cô biết chữ. Vào lúc cô đến huyện thành muốn tìm một công việc để làm ngẫu nhiên nghe được ngươi khác nói bên ngoài có rất nhiều công xưởng, vào xưởng làm công nhân một tháng có thể kiếm được hơn một trăm đồng, nhất là các loại xưởng dệt, xưởng may này còn chỉ tuyển nữ giới trẻ tuổi khéo tay, mà cô không phải là trẻ tuổi sao!

Cô cực kì động lòng, lấy hết can đảm tiến lên hỏi thăm với người lạ, lại tìm người hỏi thăm khắp nơi, đọc báo và nghe radio của người khác, các phương diện đều chứng thực sự thật bên ngoài có rất nhiều công xưởng này, từ từ xuất hiện ý nghĩ, cô muốn đi ra ngoài làm công.

Vì thế, cô trở về thương lượng với cha mẹ, vừa khóc vừa ầm ĩ vừa cầu xin, ầm ĩ hai tháng cuối cùng cũng làm cha mẹ nhượng bộ, đồng ý cho cô ra ngoài làm.

Cho nên, cô thuyết phục Vi Hương sắp bị cả nhà chú gả cho người góa vợ, sau đó hai người đi theo con đường của những người muốn ra ngoài làm công trong huyện, trải qua ngồi xe khách rồi chuyển qua xe lửa, vất vả ba ngày hai đêm mới đến thành phố Vĩnh An.

Trên đường đi nói không sợ hãi là giả, hai người cô và Vi Hương gần như không dám chợp mắt, nhưng lại suy nghĩ một chút cuộc sống sau này đã định trước sẽ gặp phải nếu tiếp tục ở lại trong thôn, cô cắn răng liều chết không quay trở về.

Chỉ là sau khi tới rồi mới biết được, nơi này có rất nhiều người bên ngoài giống như cô đều chạy tới đây tìm công việc, cho dù là thanh niên trai tráng hay là cô gái trẻ tuổi đều rất nhiều, ai cũng không kém hơn ai, bởi vậy muốn tìm một công việc cũng không hề đơn giản.

Cô và Vi Hương đến đây bảy ngày, chạy tìm công việc hết sáu ngày, nhưng không có tiến triển quá lớn.

Haizz.

Bao Xuân Diễm cười xã giao với người ta, sau đó xoay người rời đi.

Lần này cô ra ngoài vốn không mang nhiều tiền lắm, một đường này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, ngay cả ở cũng là ở tạm bợ bên dưới vòm cầu, ăn thì càng không cần phải nói, tất cả đều là những thứ từ trong nhà mang đến.

Một chút tiền còn thừa trên người này một xu cũng không nỡ dùng, chỉ sợ sau này có chuyện cần tới nhưng lại không lấy ra được.

Nhưng chỉ dựa vào tiết kiệm là không đủ, quan trọng nhất vẫn là phải có được một con đường kiếm tiền...

Bao Xuân Diễm phiền não chà xát tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ ngày mai nên đi đâu thử vận may.

Đang suy nghĩ, thì thấy phía trước có náo nhiệt. Bao Xuân Diễm mệt mỏi cả ngày vốn dĩ không muốn dính vào, nhưng vừa nghĩ đến chuyện công việc còn chưa có tin tức bước chân lại rẽ một cái. Đã muốn nghe ngóng nhiều phương diện, vậy thì xem thử mấy chuyện náo nhiệt này một chút cũng tốt, ngộ nhỡ có thể nghe được một chút chuyện liên quan thì sao?

"Cái này viết cái gì vậy?".

"Nói là tuyển người á".

"Tuyển người? Công xưởng nào tuyển?".

"Không phải công xưởng, là cái tiệm lẩu nào đó sắp mở bên phố Hoài Nhân, tìm người đến hỗ trợ thôi".

"Còn tưởng rằng là trong công xưởng nào chứ...".

Không ít người thất vọng.

Tuy rằng hiện tại hiệu quả và lợi ích của công xưởng quốc doanh không tốt bằng trước kia, nhưng chung quy vẫn chưa đến làn sóng sa thải rầm rộ, mọi người vẫn còn mang bộ lọc rất lớn đối với thân phận "công nhân" này. Theo bọn họ thấy, công nhân là công việc danh giá nhất, vinh quang nhất trên thế giới này, có thể vào công xưởng làm việc thì tuyệt đối không bày hàng vỉa hè!

Cho nên người lúc nãy còn bừng bừng hứng thú hỏi thăm nghe được là tiệm lẩu tuyển người thì thất vọng ngậm miệng, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ có thưa thớt vài người vẫn còn đang xem thứ dán trên tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!