Nghe vậy, hô hấp của Ngụy Vân Thư cũng trở nên nặng nề.
Ngụy Vân Thư nghiến răng, "Em cố ý nói lời trêu chọc anh đúng không".
Ứng Vọng lẩm bẩm, "Ai cố ý trêu chọc anh chứ".
Ngụy Vân Thư ôm người sát vào lòng ngực siết chặt hơn, Ứng Vọng giãy giụa một chút, "Đừng ôm chặt như vậy, em khó chịu".
"Anh là muốn để em cảm nhận một chút". Ngụy Vân Thư cắn một cái trên vành tai của Ứng Vọng, nghiến răng nghiến lợi, "Để em cảm nhận một chút anh chịu đựng vất vả bao nhiêu".
Ứng Vọng cảm thấy bản thân rất oan uổng, "Em cũng không bảo anh chịu đựng mà".
Hô hấp của Ngụy Vân Thư có chút dồn dập, hàm răng ma sát trên vành tai của Ứng Vọng, sự ma sát làm Ứng Vọng thở gấp, cảm giác kia lại càng lúc càng không thể kiềm chế.
Ứng Vọng xin tha, "Vân Thư, đừng cắn...".
Giọng nói của cậu có chút dồn dập, Ngụy Vân Thư nghe đến nổi lửa trong lòng, "Anh không nên vì thương em còn nhỏ tuổi mà để em trêu chọc anh như vậy".
Bởi vì cắn lên vành tai, hai thân thể vốn đã áp sát không tránh khỏi cọ xát vào nhau, sự cọ xát này làm Ứng Vọng cảm thấy giống như dễ chịu hơn một chút, lại giống như càng khó chịu hơn, cảm giác nửa vời khiến Ứng Vọng tưởng chừng như muốn khóc, "Vân Thư...".
Thanh âm này, hoàn toàn chính là thêm dầu vào lửa.
Răng của Ngụy Vân Thư buông tha vành tai của Ứng Vọng, ghé sát đến trên cằm cậu, cũng không biết là đang l**m hay là đang cắn.
Phần eo kề sát với thứ vừa nóng vừa cộm người kia, cộng thêm động tác lung tung của Ngụy Vân Thư trên mặt, Ứng Vọng bị tra tấn đến sắp tan vỡ. Trong thân thể cậu giống như có một đám lửa thiêu đốt, không ép xuống được nhưng cũng chẳng thể trút ra, rối loạn giống như con ruồi mất đầu. Nhưng Ngụy Vân Thư lại không cho cậu thoải mái, cậu bực mình không thôi, mắng, "Anh muốn làm thì làm, không làm thì cút!".
Ngụy Vân Thư thấy đã chọc người cáu thật, cuối cùng cũng dừng động tác trên môi lại, gắt gao ôm người vào trong ngực, đầu đặt trên đỉnh đầu của Ứng Vọng, bàn tay siết chặt eo cậu, "Được được, anh không động nữa".
Ứng Vọng quả thật sắp bị trận lửa nóng trong lòng kia tra tấn đến điên rồi, bực bội hoàn toàn không tiêu tan được, mắng, "Đồ tồi, chỉ biết cố ý giày vò em!".
Ngụy Vân Thư bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ không cãi lại, nhưng lại không nhịn được phản bác, "Nếu anh thật sự muốn giày vò em, vậy chúng ta đã không phải như bây giờ".
Đối với tình huống này, đây là một câu nói gợi dục, là triệt để thêm dầu vào lửa, Ứng Vọng tức giận đến mức giơ tay đấm anh, "Anh còn nói!".
Ngụy Vân Thư nhận sai, "Không nói không nói, đều là anh sai".
Ứng Vọng tiếp tục mắng, "Vốn dĩ chính là anh sai...".
Trên đầu Ứng Vọng đổ mồ hôi, nhớ tới một loạt động tác vừa rồi của Ngụy Vân Thư thì càng bực dọc nóng nảy, nên miệng không nhịn được mắng Ngụy Vân Thư.
Nhưng đây nào có phải mắng chứ, thực chất chính là v* v*n đánh yêu. Ngụy Vân Thư không chỉ có không tức giận, trái lại còn nghe đến lửa nóng vô hạn, cũng càng phấn chấn hơn. Nhất là còn có thể chạm đến Ứng Vọng, loại cảm giác này giống như hai đứa nhỏ nắm tay nhau, thân mật khắng khít, làm anh muốn phớt lờ cũng không phớt lờ được, chỉ cần nghĩ đến một chút thôi thì phấn khích không chịu được.
Nhưng Ứng Vọng còn nhỏ, cậu còn chưa đến mười tám tuổi, không cần biết tuổi tác tâm lí bao lớn, thân thể cậu vẫn còn chưa ph*t d*c đầy đủ, những chỗ kia chưa phát triển hoàn toàn. Ngụy Vân Thư t*nh tr*ng lên não không phải giả, nhưng không đánh mất lí trí, anh không nỡ làm đến cùng với Ứng Vọng vào ngay lúc này, anh không đành lòng thật sự làm cậu đau.
Cho nên, Ngụy Vân Thư nghiến răng, "Ứng Vọng, đừng nói nữa".
Nghe ra kiềm chế trong giọng nói của anh, lời oán trách của Ứng Vọng dừng lại.
Ngụy Vân Thư lại thấp giọng giải thích, "Em còn nhỏ, thân thể chưa phát triển hoàn toàn, cho dù có muốn anh cũng không thể làm loại chuyện đó với em vào ngay lúc này, cho nên nằm yên một lát, để hai bọn nó tự mình lắng xuống được không?".
Đây là giải thích đàng hoàng và thương lượng, giọng nói lại trầm thấp dịu dàng, làm lửa giận của Ứng Vọng tan đi một chút, cũng bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời, "Vâng".
Ngoan như vậy, trong lòng Ngụy Vân Thư mềm nhũn, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu Ứng Vọng một cái, cũng không nói nữa.
Hai người đều đang đợi trận lửa nóng kia lắng xuống, nhưng suy cho cùng Ứng Vọng không giỏi chịu đựng bằng Ngụy Vân Thư, cộng thêm lại được người mình thích gắt gao ôm vào trong ngực, giống như một cái lò sưởi lớn, lửa kia thực chất không cách nào tự nhiên lắng xuống.
"Vân Thư, em khó chịu...".
Ngụy Vân Thư hít sâu một cái, "Ráng nhịn một chút".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!