Tiếp theo hai người lại ăn thạch lạnh, cơm nắm, đậu khuôn chiên và các món ăn nhẹ, phân lượng của mỗi loại đều không phải quá nhiều, nhưng tất cả đều vào trong bụng thì lại no căng.
Ứng Vọng ăn đến vừa lòng thỏa ý, "Không ăn nổi nữa".
Ngụy Vân Thư hỏi, "No rồi?".
Ứng Vọng sờ sờ bụng, đã có chút phồng lên, "Có chút, bụng bia cũng xuất hiện rồi".
Ngụy Vân Thư không nhịn được cười, "Còn chưa đến lúc trung niên phát tướng đâu".
Ứng Vọng cũng cười, "Đùa với anh thôi, em gầy như vậy, thì tất nhiên không có khả năng có bụng bia".
Ngụy Vân Thư liên tục nói đúng.
Ứng Vọng lại s* s**ng bụng, cảm thán, "Đúng là ăn hơi nhiều thật".
Ngụy Vân Thư bất đắc dĩ, "Sao lại giống con nít vậy".
Ứng Vọng liếc nhìn anh một cái.
Ngụy Vân Thư nắm lấy cổ tay cậu, giọng ôn hòa nói, "Đi thôi, chậm rãi đi bộ về, thuận tiện tiêu hóa một chút".
Lúc này Ứng Vọng mới vui vẻ lên.
Đi dạo hết một vòng, dòng người của phố ẩm thực đã không đông bằng lúc vừa đến đây, suy cho cùng sắc trời cũng đã tối. Mà ra khỏi chợ đêm phố ẩm thực, người trên đường phố bên ngoài càng thưa thớt hơn một chút, phần lớn đều là sinh viên chậm rãi trở về trường học và người đi đường vội vàng trở về nhà.
Đèn đường dọc theo bên đường có một số đã tắt, các hộ gia đình gần như đã tắt đèn đi ngủ, chỉ có một số nhà còn sáng đèn.
Lúc này không có bao nhiêu khách, cửa hàng mặt tiền cũng đã lần lượt đóng cửa.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đối với tình huống này đã tìm hiểu trước, biết hầu như đến giờ này chính là giờ đi ngủ của mọi người, cho nên một ngày kinh doanh buôn bán đã có thể tan làm về nghỉ ngơi rồi.
"Tuy rằng nói là chợ đêm, nhưng thật ra giờ này cũng còn rất sớm". Ứng Vọng nhìn tình huống này thì nói.
"Mọi người đều thích xem náo nhiệt, người bên làng đại học nhiều, hẳn có thể làm một giờ kinh doanh riêng". Ngụy Vân Thư nói, "Nhưng bận rộn một ngày, đến lúc này cũng nên nghỉ ngơi".
Ứng Vọng suy nghĩ một chút, "Vậy cũng đúng, nghỉ ngơi dưỡng sức cũng rất cần thiết".
Nói đến đây, Ứng Vọng lại nghĩ đến chuyện buôn bán sắp tới của mình, tiệm lẩu buổi sáng chắc chắn không có bao nhiêu khách, ít nhất phải đến từ giữa trưa mới bắt đầu, sau đó mãi đến khi dòng người tan đi vào buổi tối, tính như vậy thời gian làm việc một ngày cũng xem như hợp lí.
Ứng Vọng bèn nói, "Ngày mai chúng ta đi tìm bên thi công nội thất ngay đi, em còn muốn quét sơn cửa hàng một chút, mấy thứ kệ, tủ, ghế này kia cần lắp đặt thì phải lắp đặt hết".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Cụ thể làm thành kiểu gì trong lòng em đã có ý tưởng chưa?".
Ứng Vọng gật đầu, "Mặt tường hiện giờ là xi măng, nhìn không sạch sẽ lắm, em muốn sơn màu sắc của tường thành màu trắng hoặc là vàng nhạt ngả nâu, lại làm mấy cái tủ gắn tường, bên trong có thể đựng các loại đồ dùng ăn uống như đĩa chén ly đũa...".
Ứng Vọng nói cặn kẽ chi tiết, Ngụy Vân Thư cũng thảo luận với cậu, thỉnh thoảng đưa ra một chút ý kiến. Không biết lúc nào nói đến thích thú, Ứng Vọng còn dùng hai tay ra dấu, cổ tay đang được nắm của hai người cũng buông ra, nhưng không ảnh hưởng đến hứng thú của bọn họ chút nào. Chờ về đến nhà, Ứng Vọng lại có chút miệng khô lưỡi khô.
Ngụy Vân Thư đã nhìn ra, đi rót một ly nước trước đó đã đun sôi để nguội mang lại đây, "Khát nước rồi nhỉ, uống một chút nước đi".
"... Đúng thật". Ứng Vọng nhận lấy ly nước, ực ực uống hết.
Uống xong, cậu nghiêng đầu, "Nhìn em chằm chằm làm gì?".
Ngụy Vân Thư chỉ hỏi, "Giải khát rồi sao, có cần rót thêm một chút không?".
Ứng Vọng nói, "Đủ rồi".
Ngụy Vân Thư đưa tay lấy đi cái ly trong tay cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!