Màn đêm buông xuống, nhưng làng đại học bên này lại tưng bừng náo nhiệt.
Cửa hàng mặt tiền xung quanh đương nhiên không cần phải nói, bên trong đèn đuốc sáng trưng, kiếm nốt lượt khách cuối cùng trong ngày hôm nay trước khi ngủ. Mà trong ngõ hẻm cũng đang tập trung đủ loại quán nhỏ, thức ăn chiếm đa số, hương thơm của đồ ăn từ bốn phương tám hướng truyền đến, làm người đi đến đầu ngõ không nhịn được nhấc chân bước vào.
Sinh viên là lực lượng tiêu phí chính của phố ẩm thực làng đại học, một số là học xong mấy tiết mệt mỏi đi ra tìm đồ ăn, một số là đặc biệt cầm tiền ra đây cải thiện bữa ăn, còn có rất nhiều người là dẫn theo đối tượng ra đây đi dạo bồi dưỡng tình cảm, để bày tỏ thân mật đương nhiên phải mua một ít đồ ăn.
Cách vài bước lại có đôi trẻ dính nhau như sam, anh em tốt kề vai sát cánh, hội chị em tay khoát lấy tay, còn có người không phải là sinh viên cố ý đến bên này đi dạo xem trò vui, từng lượt khách nối tiếp, phố ẩm thực đã thật sự nhộn nhịp.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư còn chưa đi vào đâu, xa xa đã nghe được đủ loại lời nói đan xen vào nhau, vô cùng náo nhiệt.
Theo dòng người đi đến cửa vào, Ứng Vọng rướn cổ nhìn xung quanh một phen, bừng bừng hứng thú đề nghị, "Đông người như vậy, em thấy chúng ta cũng đừng tìm cửa hàng ngồi ăn, cứ thẳng một đường ăn đến cuối nhé?".
Ngụy Vân Thư không có ý kiến, "Được, mấy ngày hôm trước lúc chúng ta tới chỉ là đi xem thử một chút, tuy cũng mua vài thứ, nhưng cũng không phải mỗi loại đều nếm, hôm nay cũng có thể tiếp tục thử".
Ứng Vọng cười hi hi không ngừng, "Em cũng nghĩ vậy".
Ngụy Vân Thư kéo cổ tay cậu, "Đi thôi, đừng để bị lạc".
Ánh mắt Ứng Vọng dừng trên cổ tay đang được Ngụy Vân Thư nắm của mình, trong lòng ngọt ngào, chủ động nép gần anh một chút.
Ngụy Vân Thư nhìn cậu.
Ứng Vọng mỉm cười rực rỡ.
Thời đại này không cho phép bọn họ chẳng kiêng nể gì dắt tay nhau, nhưng ở trước mắt bao người nép sát một chút, lại gần thân mật một chút cũng đủ để khiến bọn họ cảm thấy ngọt ngào.
Trong lòng hai người đều rất vui vẻ, ăn ý không nói thêm gì nữa, nhưng tay của ai cũng không buông ra.
Sau khi nhìn nhau cười, Ứng Vọng phấn khởi nói, "Đi đi đi, em đói bụng rồi!".
Ngụy Vân Thư đi theo cậu bước vào.
Đồ ăn trên phố ẩm thực rất nhiều, đầu tiên chính là một quán bán kẹo hồ lô, không chỉ có kẹo hồ lô sơn tra thường thấy nhất, còn có loại trái cây không thường thấy như quả nho và dâu tây, sau khi dùng tăm tre xâu lại thì áo lên một lớp nước đường ngọt ngào, lập tức có thể thu hút ánh mắt của đám nhóc.
Tiếp đến là quán nhỏ bán sủi cảo chiên, sủi cảo cán và gói ngay tại chỗ bỏ vào trong nồi đáy bằng, đậy vung lại chiên trước, sau đó thêm nước tinh bột tiếp tục nấu, cuối cùng một khắc mở vung kia hơi nóng mang theo mùi thơm xông vào mũi. Hai cái một cái đều bán, người mua cũng không ít.
Còn có đẩy xe đẩy nhỏ bán các loại đồ ăn vặt, b*n n**c có ga, bia, kem que, các loại đồ uống, bán bánh quẩy chiên, bán kẹo bông gòn...
Loại nào cũng có.
Ứng Vọng đứng yên trước một gian hàng bán cơm chiên.
Chủ gian hàng chính là một đôi mẹ con, người mẹ phụ tách việc vặt lấy chén đũa thu tiền cho khách, còn con gái thì phụ trách đứng bếp, động tác của cô rất nhanh nhẹn, đâu vào đấy, nhìn ra được thường xuyên nấu ăn.
Phía trước Ứng Vọng còn có mấy người đang xếp hàng chờ cơm chiên, sở dĩ Ứng Vọng sẽ tới đây một là vì những người xếp hàng này, hai là vì cơm chiên nhà này khác với cơm chiên nhà khác, bên trong nó còn bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu, có các loại đồ ăn như trứng gà, tôm bóc vỏ, chân giò hun khói cắt hạt lựu, nấm và dưa leo cắt hạt lựu, cải thìa băm nhỏ, bắp hạt, ngửi rất thơm.
Nhiều nguyên liệu như vậy, cơm chiên ngày thường trong nhà nào chịu chiên như vậy! Cho nên chuyện buôn bán thoạt nhìn rất tốt.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kề tai nói nhỏ, "Thoạt nhìn giống cơm chiên Dương Châu".
Ngụy Vân Thư nói, "Nguyên liệu rất nhiều".
"Đúng vậy". Ứng Vọng nói, "Cơm chiên Dương Châu thoạt nhìn bình thường không có gì đặc sắc, nhưng nhìn kĩ là có thể phát hiện bên trong bỏ rất nhiều nguyên liệu, là món ăn đầu bếp dày công nấu nướng, ăn vào cũng vô cùng ngon miệng".
Ngụy Vân Thư nói, "Đã thấy được là em muốn ăn".
"Đói bụng đương nhiên muốn ăn". Ứng Vọng trả lời một câu, lại nói tiếp, "Tuy rằng không biết nguyên liệu cơm chiên quán này dùng có giống cơm chiên Dương Châu chính tông hay không, nhưng gọi là cơm chiên thập cẩm thì hoàn toàn không quá đáng".
Ngụy Vân Thư cười, "Rốt cuộc có phải hay không, lát nữa em sẽ biết ngay".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!