Chương 44: Đừng hỏi, hỏi chính là bằng lòng

Phạm vi gần đại học này là không có cơ hội, mục tiêu của Ứng Vọng chỉ có thể đặt ở khu vực xa hơn.

Vòng ngoài không cần bàn đến, dù sao đường xa dòng người nhất định không bằng vòng trong, nhưng chỗ tốt cũng rõ ràng. Đầu tiên chính là có nhà ở, tiếp theo chính là cùng một giá tiền thuê nhưng cửa hàng mặt tiền thuê được sẽ lớn hơn một chút.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đi mấy chuyến, sau đó tìm được ba chỗ nhà trống còn khá tốt.

Một chỗ ở phía sau trường tiểu học, một chỗ là ở cuối ngõ của trường trung học số 1, hai chỗ này rõ ràng là dựa vào lưu lượng học sinh, nhưng sẽ không quá lớn.

Còn một chỗ cuối cùng là ở trên đường đối diện đường cái. Đều cách các trường học một khoảng, không cách nào hưởng lưu lượng học sinh trên diện rộng, nhưng cũng chính bởi vì khoảng cách với các trường học đều tương đối đồng đều, nên thật ra thì học sinh mỗi trường học đều là khách hàng tiềm tàng, khoảng cách thuộc về loại học sinh vì ăn có thể khắc phục. Hơn nữa chỗ này sát đường, đi trên con đường này đều là khách hàng tiềm tàng.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Ngụy Vân Thư nói, "Bên đó sau này sẽ còn xây một trung tâm thương mại tổng hợp dưới lòng đất".

Ứng Vọng vội hỏi, "Phố Hoài Nhân à?".

Ngụy Vân Thư gật đầu, "Đúng vậy, em thấy bên đó hiện tại tương đối hẻo lánh, cách các trường học đều xa một chút, nhưng chờ sau khi Đại học Y khoa xây xong thì sẽ xây ở đây một cái trung tâm thương mại tổng hợp lớn dưới lòng đất, sẽ tập trung lượng người rất lớn, cửa hàng xung quanh đều kiếm đầy bồn đầy bát".

Đôi mắt Ứng Vọng tỏa sáng, "Vậy triển vọng của khu vực này không tồi nhỉ!".

"Không sai". Ngụy Vân Thư nói, "Đến lúc đó kể cả vòng ngoài cũng sẽ được mở rộng ra, bên này dần dần cũng biến thành đoạn đường trung tâm".

Ứng Vọng trầm ngâm một lát, "Nếu là như thế, vậy chúng ta mua nhà trước chẳng phải là lợi nhuận tăng gấp bội sao?".

Đôi mắt Ngụy Vân Thư lóe lên một cái, "Đúng vậy".

Ứng Vọng không nhìn thấy.

Chẳng qua là cậu nhớ tới một cách nói, trở lại thập niên tám mươi chín mươi làm địa ốc, kiếm đầy bồn đầy bát.

Chỉ cần biết xu hướng, để dành một vài căn nhà là có thể trở thành đại gia.

Nhưng mà...

So với cái này, cậu vẫn thích buôn bán hơn.

Vứt hết mấy suy nghĩ lung tung rối loạn này, Ứng Vọng nói, "Chuyện mua nhà chờ nhà ở thương mại nổi lên rồi lại nói, bây giờ chắc chắn người ta không muốn bán nhà ở, cho nên vẫn là phải thuê thôi".

"Ít người bán nhà, nhưng cũng không phải không có". Ngụy Vân Thư nói, "Nhưng hết thảy chờ thu xếp ổn thỏa rồi nói sau".

"Được". Ứng Vọng đề nghị, "Bây giờ chúng ta đi tìm chủ nhà nói chuyện đi".

Ngụy Vân Thư nói, "Được".

Để so sánh ba nhà cho thuê, trước đó bọn họ đã trao đổi với chủ nhà cũng đã dò hỏi tiền thuê, chủ nhà nói giá một tháng ba mươi lăm đồng, là đắt thật.

Hai người nói chuyện cả buổi, cuối cùng nói thành ba mươi hai đồng tiền. So với thành phố Bạch Vân không chỉ đắt gấp đôi, nhưng hai người bọn họ vẫn thuê. Còn như Ứng Vọng thử thăm dò hỏi một câu có bán hay không, người ta trực tiếp trả lời rất dứt khoát nói không bán. Ứng Vọng chỉ có thể tiếc nuối thu hồi tâm tư.

"Vốn dĩ bên này phát triển nhanh, cộng thêm khu vực này cũng tốt hơn khu Nam thành phố Bạch Vân trước đây, hơn nữa nhà còn lớn hơn một chút, tính chung lại thì vẫn có thể chấp nhận được". Chờ sau khi chủ nhà rời khỏi, Ứng Vọng nhìn căn nhà này tự mình an ủi.

Căn nhà này vốn dĩ là cửa hàng mặt tiền, cửa chính mở về hướng đường phố, đại sảnh rất lớn, chỉ bày bàn thôi thì có thể bày ba hàng mỗi hàng năm cái. Đi vào bên tay trái là phòng bếp, bên trong có ba cái bệ bếp, chẳng qua không có nồi, nối liền bên trong còn có một gian phòng trống, có thể dùng để làm kho hàng này kia. Nối liền phía sau đại sảnh có một cái cửa, quẹo vào ngoài nhà vệ sinh ra còn có hai gian phòng trống, có thể để người ở.

Có điều chỉ có hai phòng...

Như vậy có phải cậu lại phải ở cùng một phòng với Vân Thư không?

Nghĩ đến đây, tim Ứng Vọng cũng đập nhanh hơn. Rõ ràng trước đây đều ngủ chung một giường, kết quả bây giờ trái lại...

Đang suy nghĩ, trên mặt lại bị mu bàn tay chạm vào, Ứng Vọng ngẩng đầu, chỉ thấy Ngụy Vân Thư đang nhìn cậu, "Suy nghĩ cái gì đó, mặt đỏ như vậy?".

Ứng Vọng hắng giọng một cái nói, "Khụ, không có nghĩ gì".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!