Chương 43: Khó thuê

"Thế bên nhà ngoại của anh đâu, chưa từng tìm bà ấy sao?".

Nhà khách, Ứng Vọng hỏi như vậy.

Sau khi cậu bị bắt cóc không được tìm về là bởi vì người trong nhà họ Ứng có thành kiến với cậu, bọn họ vẫn còn tư tưởng của xã hội cũ, ngu muội cho rằng song sinh không may mắn, đối với đứa sinh ra sau như cậu càng không thích, lúc trước chỉ tìm một chút mang tính tượng trưng rồi từ bỏ.

Nếu không phải sau đó thận của cái người gọi là anh trai kia có vấn đề, nhà họ Ứng lại không có con cái khác, nếu không phải như vậy kiếp trước bọn họ tuyệt đối sẽ không nhận cậu.

Nhưng tình huống nhà họ Vân thì khác.

Từ trong những câu chuyện Ngụy Vân Thư kể kia có thể nhìn ra được người nhà họ Vân rất yêu con gái bọn họ, ở những năm tháng đó dày công nuôi ra một sinh viên đại học, con cái mất tích sao có thể không tìm?

Bà ấy là bị bắt cóc ở trong ga xe lửa, tuy rằng lưu lượng người đông, tìm kiếm khó khăn gấp bội, nhưng nhà họ Vân không phải gia đình bình thường, dụng tâm đi tìm có thể sẽ có chút manh mối cũng không chừng.

Đối với nghi vấn này, ánh mắt Ngụy Vân Thư phức tạp, "Bỏ lỡ".

Ứng Vọng không hiểu, "Có ý gì?".

"Thời cuộc lúc ấy không tốt". Ngụy Vân Thư giải thích, "Tuy rằng người nhà họ Vân có tin tức nói sắp náo loạn, nhưng không nghĩ tới có thể náo loạn đến trường học, mà tốc độ còn nhanh như vậy. Đại học bị bắt đóng cửa, tất cả sinh viên bị buộc bỏ học giữa chừng, mẹ anh bị bắt trở về nhà, nhưng những chuyện này người nhà họ Vân lúc ấy vốn không biết. Chờ đến lúc bọn họ biết được mẹ anh đã mất tích một thời gian dài rồi.

Quan trọng nhất chính là, nhà họ Vân khi đó cũng bị theo dõi, bọn họ vội vội vàng vàng chỉ kịp sắp xếp cho dì út của anh xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, mà bản thân bọn họ bị đưa đi cải tạo".

Khi đó thời cuộc hỗn loạn, nhà họ Vân ở thành phố Vĩnh An vốn chính là gia đình số một số hai, hơn nữa tổ tiên đã từng làm quan, lại từng đi nước ngoài du học, dưới sự công kích nhằm vào của người khác đương nhiên không trốn thoát.

Hai cụ nhà họ Vân thì chết.

Mà ba mẹ của Vân Hủy thì bị đưa đi cải tạo, mẹ của bà không đến một năm đã qua đời, ba của bà chịu đựng hơn hai năm, nhưng cuối cùng cũng rời đi vào một mùa đông.

Bọn họ đều không chịu đựng được đến lúc ánh sáng ban mai tiến đến.

Ứng Vọng nghe Ngụy Vân Thư nói xong những chuyện này, sau một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.

Trách ai?

Ai cũng trách, nhưng ai cũng bất lực.

Lúc Vân Hủy chịu khổ, những người khác của nhà họ Vân cũng đang chịu khổ, bọn họ không phải không muốn đi tìm Vân Hủy, chỉ là bọn họ có lòng nhưng không có sức, bọn họ là Bồ Tát bùn qua sông bản thân cũng khó đảm bảo, hoàn toàn không làm được.

Ngụy Vân Thư nói xong những chuyện này thì không nói nữa, nhưng Ứng Vọng biết trong lòng anh cực kì không dễ chịu.

Cậu vươn tay cầm lấy tay anh, muốn cho anh sức mạnh, nói, "Vân Thư, đều qua rồi".

Ngụy Vân Thư trở tay nắm chặt, cho dù những chuyện này đã qua bao lâu, cho dù là cả đời, nhưng lúc nhắc tới anh vẫn cảm thấy tức giận và thương cảm.

Ứng Vọng nói tiếp, "Vân Thư, chuyện cũ chúng ta chịu bó tay, chúng ta chỉ có thể sống tốt hiện tại, để sau này không tiếp tục lưu lại tiếc nuối".

Ngụy Vân Thư đầu tiên là ừ một tiếng.

Ngừng một chút, anh lại nói, "Nhiều năm như vậy, thật ra anh đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi".

Ứng Vọng gật đầu, "Em biết".

Em biết anh nghĩ thông suốt, chẳng qua là vẫn như cũ rất khổ sở, cũng không cách nào chấp nhận mà thôi.

Hai người tay cầm tay, lẳng lặng đợi một hồi lâu, lặng lẽ tiêu hóa những chuyện kia.

"Bây giờ anh định làm gì?". Ứng Vọng hỏi, "Lúc nãy anh nói dì út được đưa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, hiện tại hẳn đã trở về thành phố rồi nhỉ?".

Nghe vậy, Ngụy Vân Thư quay đầu một chút, tầm mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía Bắc, "Hiện tại dì ấy đã ở lại trường".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!