Chương 41: Tội ác

Tâm tính Vân Hủy kiên định, từ đầu đến cuối không hề bị những khó khăn khốn khổ này đánh gục, cho dù sinh ra Vân Thư cũng không khiến cô thỏa hiệp dù chỉ một chút, cô vẫn luôn nhớ rõ bản thân đến từ nơi nào, vẫn luôn nhớ rõ vì sao mình lại đi vào nơi này, cũng như vẫn luôn nhớ rõ gương mặt dưới lớp vỏ ngoài của những kẻ mình tiếp xúc cả ngày lẫn đêm trước mắt này dữ tợn và kinh khủng đến cỡ nào.

Cô không cách nào dung nhập vào nơi này, cũng không dám dung nhập vào nơi này.

Chẳng qua là, so với dáng vẻ cứng rắn kịch liệt, khiến người khác vừa nhìn thấy đã biết là muốn chạy trốn lúc ban đầu cô đã học được che giấu, cô vùi lấp tất cả ý đồ của mình vào thật sâu trong lòng, ngoài mặt thì bắt đầu dung nhập vào nhà họ Đoàn.

Cô giống như đã nghĩ thông suốt bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, nhà họ Đoàn không cho phép cô đi ra ngoài vậy thì cô sẽ chăm đứa nhỏ, dưới sự giám sát của người nhà họ Đoàn cô mang theo ý đồ và chân tình đi chăm sóc Vân Thư.

Về phương diện đối đãi với Vân Thư này, là Vân Hủy thật sự nghĩ thông suốt.

Nó là nghiệt chủng của nhà họ Đoàn, nhưng cũng là con cháu của nhà họ Vân. Nếu trên người nó cũng chảy dòng máu của nhà họ Vân bọn cô, vậy thì không thể để đứa nhỏ này về sau bôi nhọ nhà họ Vân.

Nhà họ Đoàn thậm chí là toàn bộ thôn Tiểu Thụ đều đã thối rửa đến tận gốc rễ, nếu cô lại tiếp tục mặc kệ, vậy chẳng phải mai sau đứa nhỏ này cũng sẽ học theo đám người của thôn Tiểu Thụ đó th* t*c và độc ác, suốt ngày làm chuyện ác mất hết tính người sao?

Cô tuyệt đối không cho phép đứa nhỏ chảy dòng máu nhà họ Vân biến thành như vậy!

Huống hồ, đứa nhỏ này dù có thế nào đi nữa, cũng là do cô sinh. Quả thật cô hận nó, nhưng nếu nói không có chút cảm tình nào thì cũng không hẳn. Cô nghĩ: Nếu trước đây mẹ phí hết tâm tư như vậy cũng không giết được con, bây giờ đã sinh con ra, vậy sau này cũng phải tiếp tục cứng rắn sống sót mới được.

Lúc Vân Hủy suy nghĩ làm thế nào chạy trốn ra ngoài cũng chính thức bắt đầu chuyện dạy dỗ Vân Thư. Cô dạy nó biết chữ đọc sách, dạy nó đủ loại kiến thức cô từng được học, thời gian lâu rồi cô cũng sẽ giống một người mẹ trong lòng không có khúc mắc khen nó thông minh ngoan ngoãn, thậm chí sẽ còn hôn nhẹ nó.

Những thay đổi này đương nhiên được người nhà họ Đoàn vẫn luôn giám sát thu vào trong mắt, bọn họ còn nghĩ rằng sau khi cô sinh con thì tâm tư cũng trở nên ổn định rồi, chịu một lòng một dạ sống qua ngày.

Bọn họ cho rằng Vân Hủy cam chịu số phận, bởi vậy cũng chậm rãi không tiếp tục liều mạng nhốt cô nữa, dần dần cho phép cô ra bên ngoài đi lại. Tuy rằng thời gian cũng không dài, nhưng ít ra đã có bước đầu.

Vân Hủy không hề thích thú, bởi vì cô biết đây là dò xét của người nhà họ Đoàn đối với cô, cho nên tuy cô sẽ thuận theo đi ra ngoài một chút, nhưng cũng không có một chút ý nghĩ chạy trốn nào, cô vẫn như cũ chuyên tâm dạy dỗ đứa nhỏ.

Người nhà họ Đoàn trước sau như một vừa cổ hủ lại vừa tự tin, cho rằng đứa con có thể trói buộc một người phụ nữ, có thể làm người phụ nữ kia vì đứa con mà hi sinh hết thảy. Theo người nhà họ Đoàn thấy, Vân Hủy sinh cho nhà họ Đoàn bọn chúng đứa con trai Vân Thư này, cho dù tư tưởng và tác phong của cô có cao hơn nữa, trong lòng lại không tình nguyện chung sống cùng bọn chúng thế nào đi nữa cũng sẽ không nỡ mặc kệ Vân Thư, càng không nỡ làm hại Vân Thư, cho nên lúc dạy nó đọc sách nhất định cũng sẽ dạy điều tốt, tuyệt đối không giấu giếm.

Bọn chúng nghĩ như vậy không hề sai, chỉ là bọn chúng cho rằng tốt và Vân Hủy cho rằng tốt cách nhau mười tám nghìn dặm.

Vào lúc dạy Vân Thư đọc sách biết chữ học tri thức, Vân Hủy sẽ còn giấu người nhà họ Đoàn dạy Vân Thư một loạt tri thức về phương diện tư tưởng có liên quan đến "khí tiết" "đạo đức" "phẩm hạnh" "thiện ác" "trung gian" "cảm thông" vân vân, cô không hề giấu giếm kể cho Vân Thư nghe mình làm sao đi vào nơi này, lại làm sao mang thai nó, cô càng không chút che giấu thù hận của mình đối với người nhà họ Đoàn, kể cả đối với Đoàn Vân Thư nó.

Mới đầu, Vân Thư rất khó chịu, nó không cách nào chấp nhận chuyện mấy người ông nội bà nội và ba đối với mình rất tốt thế nhưng đều là người xấu, nhưng Vân Hủy hết lần này đến lần khác nói với nó, những chuyện bọn họ đang làm đó chính là chuyện xấu!

Thậm chí để làm Vân Thư thấy rõ ràng bộ mặt thật của người nhà họ Đoàn, cũng vì cứu một mạng những nhóm phụ nữ trẻ con bị bắt cóc đến đây, cô làm trái ý bọn họ mấy lần, kết quả quay đầu bị đánh gần chết, nằm trên mặt đất muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, nếu không phải Vân Thư xông vào, thậm chí có khả năng cô sẽ bị đánh chết.

Vân Thư nhìn cô khóc, nhưng Vân Hủy làm lơ nó khóc thút thít, cô chỉ từng câu từng chữ nói, "Nhìn rõ chưa, mẹ chỉ muốn cứu những người bị bọn chúng bắt cóc kia một chút, bọn chúng đã nảy sinh ác ý suýt chút nữa đánh chết mẹ".

Vân Thư khóc đến không thành tiếng.

Nhưng Vân Hủy không buông tha nó, "Vân Thư, con biết không, những người bị bọn chúng bắt cóc kia cũng có mẹ của mình nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, mẹ bọn họ cũng sẽ giống như mẹ kể chuyện cổ tích cho bọn họ nghe, sẽ dạy bọn họ đọc sách biết chữ, sẽ trông mong bọn họ lớn lên mai sau trở thành một người làm việc quang minh chính đại, mai sau có ích cho quốc gia và xã hội. Vân Thư, bọn họ cũng giống con, đều có mẹ sinh ra, có mẹ nuôi lớn.

Vân Thư, nếu có một ngày con cũng bị bọn buôn người bắt cóc bán đi, vậy con sẽ có tâm trạng gì? Con có nhớ người thân của con không, có muốn về nhà hay không?".

Vân Thư khi đó tuổi không lớn bị những lời nói giống như ma chú của Vân Hủy k*ch th*ch sụp đổ ngay tại chỗ, trong lòng anh bắt đầu đau khổ chân chính, cũng giày vò thống khổ hơn bất cứ lần nào nghe Vân Hủy kể cho anh những câu chuyện hướng về những điều tốt đẹp và lương thiện kia.

Anh thống khổ vì sao bản thân lại có một gia đình như vậy, vì sao lại có người nhà như vậy, vì sao nhóm ông nội bà nội ba và các chú rõ ràng đối với mình rất tốt kia lại đi làm loại chuyện ác độc bắt cóc buôn người này.

Nhưng thống khổ cũng sẽ không chấm dứt ở đấy, thậm chí đây chỉ là mới bắt đầu. sau đó Vân Hủy lại dùng hết ví dụ này đến ví dụ khác nói cho anh biết những người đó lại bắt cóc bao nhiêu người, lại để anh tận mắt nhìn thấy trong thôn Tiểu Thụ này đến cùng có bao nhiêu người đang làm kẻ giết người, những nhóm ông bà chú bác cô thím mà anh gặp hằng ngày kia lại ngấm ngầm làm những chuyện gì!

"Nhìn thấy không, Vân Thư, cái bà lão ngày hôm qua còn cười hiền hòa với con đã đánh cô gái muốn chạy trốn về nhà kia như thế nào? Bà ta đánh rất nặng đấy, không hề nương tay".

"Nhìn thấy không, Vân Thư, thằng nhóc ngày hôm trước còn rủ con cùng nhau đến trên núi hái quả dại kia, kết quả hôm nay nó đã đốt mê hương trong phòng cô bé kia, làm chuyện xấu y hệt ba mẹ nó".

"Nhìn thấy không, Vân Thư, kẹo Tiểu Hổ Tử ăn trên tay là ba mẹ nó dùng tiền bán người mua cho nó. Nó vốn không hề ăn kẹo, mà là bánh bao thấm máu người".

"Nhìn thấy không, Vân Thư...".

Thôn Tiểu Thụ là một cái thôn tội ác buôn bán nhân khẩu tập thể, người bọn họ đi ra ngoài bắt cóc về trước giờ sẽ không giấu người trong thôn, thậm chí sẽ còn giống trống khua chiêng để người cùng thôn biết, mục đích là vì để mọi người làm tai mắt cho mình, đây cũng là kí kết ngầm của toàn thôn. Bởi vì Vân Hủy không hề bị nhốt có thể nhận thấy được dấu vết để lại, sau đó biết một chút chuyện, chỉ là cô đã thử qua rất nhiều lần, nhưng cô hoàn toàn không cứu được những người đó, thậm chí mỗi lần còn bị bọn họ đánh gần chết. Những lúc thế này, Vân Hủy sẽ lập tức mượn cơ hội nói cho Vân Thư biết những người đó đang làm chuyện ác gì, hết lần này đến lần khác làm Vân Thư nhớ kĩ những tội ác đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!