Chương 40: Bà ấy nói

Thành phố Vĩnh An là một thành phố lớn.

Tiếng xe đạp reng reng ầm ĩ không ngừng, hộ gia đình xung quanh thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng vui đùa ầm ĩ. Cho dù là quầy hàng nhỏ hay cửa hàng đều đã mở cửa từ lâu, mùi thơm từ chỗ bán thức ăn bay tới xông vào mũi, trong tiệm bán đĩa CD đang phát ca khúc của Hương Cảng, phối hợp với sơ mi cổ kẹp, quần ống loa và váy hoa nhí đặc trưng của thời kì này, một loại sức sống phục cổ sôi nổi hiện ra trước mắt.

Ứng Vọng đi một đường từ nhà khách ra ngoài, nhìn thấy những biến hóa khác biệt này, cảm thán vẫn là khu vực phương Nam phát triển kinh tế nhanh hơn một chút.

Đương nhiên, cậu quan sát nhiều hơn vẫn là ăn uống.

Tiểu thương bày quán phần lớn là bán các loại bún miến, bán mì khá ít, cũng có bán các loại thức ăn chế biến từ bột mì như bánh bao, sủi cảo, hoành thánh,... kích thước hơi nhỏ, nhưng số lượng không ít, rất chất lượng. Phần lớn cửa hàng mặt tiền là mở quán bán thức ăn xào nấu, cũng chính là quán cơm đúng nghĩa, món chính đa số là cơm, mà khách hàng cũng thích ăn cơm hơn một chút.

Ngoài ra, còn có bán khoai nướng, bán bánh khoai tây, bán bánh gạo, bán bánh quẩy sữa đậu nành, bán kem que nước có ga,...

Món ăn được bán rất phong phú, ngửi qua cũng rất thơm.

Ứng Vọng quay đầu nói với Ngụy Vân Thư, "Chúng ta đi mua một ít bánh quẩy sữa đậu nành đi".

Ngụy Vân Thư đương nhiên đồng ý, "Được".

Chỗ bán sữa đậu nành và bánh quẩy chỉ bày một cái bàn cho khách hàng ngồi, lúc này đã qua thời gian đi làm đi học, trong quán chỉ còn một vị khách.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đi qua ngồi xuống, sau đó mỗi người gọi một cái bánh quẩy và một chén sữa đậu nành.

Tốc độ lên đồ ăn của chủ quán rất nhanh, không bao lâu đồ ăn đã được đưa lên.

Bánh quẩy chính là loại bánh quẩy đời sau thường thấy, dùng dầu chiên xốp giòn, cắn một miếng cả khoang miệng đầy mùi dầu.

Chân chính làm Ứng Vọng chú ý chính là sữa đậu nành.

Sữa đậu nành cũng không chỉ là một chén nước dùng lẻ loi, bên trong còn thả tôm khô, cải bẹ nhỏ, đậu phộng chiên dầu, vụn tảo tía và một ít hành thái, gia vị đầy đủ, ăn vào thơm mặn cả miệng.

Kiếp trước Ứng Vọng ăn đều là sữa đậu nành ngọt, bên trong chỉ bỏ thêm đường, hôm nay bỗng nhiên ăn được sữa đậu nành mặn trong truyền thuyết, trong nháy mắt đã bị loại hương vị kì lạ này chinh phục. Nếu để cậu nói thì, tranh luận ngọt mặn hoàn toàn không cần thiết, hai loại khẩu vị đều rất ngon miệng mà!

Ngụy Vân Thư chú ý vẻ mặt của Ứng Vọng, hỏi, "Thế nào, hợp khẩu vị không?". Sữa đậu nành ở thành phố Bạch Vân là vị ngọt.

Ứng Vọng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, gật đầu nói, "Cũng không tệ lắm, rất ngon".

Ngụy Vân Thư cười, "Hợp khẩu vị thì tốt rồi".

Ứng Vọng hỏi, "Anh thì sao?".

Ngụy Vân Thư đáp, "Anh cũng cảm thấy không tồi".

Đến lúc này, rốt cuộc Ứng Vọng cũng nhớ tới ngày hôm qua bởi vì một loạt chuyện bày tỏ kia làm cậu quên mất chuyện gì. Chính là quan hệ của Vân Thư và thành phố này, cậu còn chưa hỏi rõ ràng.

Nghĩ như vậy, sau đó Ứng Vọng đã lưu ý khắp nơi, tiếp theo cậu lập tức phát hiện Ngụy Vân Thư quả thật rất quen thuộc thành phố này. Ví dụ như lúc mua bánh rán giòn, chủ quán là một bà lão rất nhiệt tình, bởi vì quầy hàng không bận nên đã trò chuyện cùng bọn họ, chỉ là bà lão không biết tiếng phổ thông, giọng địa phương rất nặng, có một vài từ Ứng Vọng đoán mò cũng nghe không hiểu, nhưng Ngụy Vân Thư lại không hề trở ngại, còn nói theo, bởi vì mấy từ kia Ngụy Vân Thư dùng tiếng phổ thông bà lão cũng nghe không hiểu, nên chuyển qua tiếng địa phương.

Trải qua một hồi như vậy, trong lòng Ứng Vọng đã có tính toán.

Vì thế, đến khi vừa ăn vừa đi dạo khu vực xung quanh xong, trở lại nhà khách đóng cửa lại, Ứng Vọng lên tiếng hỏi ngay, "Anh rất quen thuộc thành phố Vĩnh An".

Vấn đề này ngày hôm qua Ứng Vọng đã từng hỏi, Ngụy Vân Thư hiểu cậu muốn biết cái gì, nên chủ động nói, "Kiếp trước anh ở lại nơi này hơn hai mươi năm".

Ứng Vọng kinh ngạc, "Lâu như vậy?!".

Giọng Ngụy Vân Thư đầy phức tạp, "Đúng vậy".

"Không đúng". Ứng Vọng nói, "Lúc chúng ta tách ra là ở thành phố Mai, sau này gặp lại cũng là ở thành phố Mai, làm sao anh có thể ở lại thành phố Vĩnh An hơn hai mươi năm?".

Thành phố Mai chính là nơi nhà họ Ứng sinh sống, cũng là nơi vây khốn nửa đời sau của Ứng Vọng ở kiếp trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!