Chương 39: Cảm thấy nhất định là cậu cố ý

Ứng Vọng bị Ngụy Vân Thư cười làm cho hơi nóng trên mặt vốn chưa tan đi lại càng nóng hơn.

Cậu có chút ảo não hỏi, "Anh cười cái gì?".

Khóe môi Ngụy Vân Thư mỉm cười, "Cười dáng vẻ trốn tránh này của em rất đáng yêu".

Cũng không biết là bị hai chữ "đáng yêu" k*ch th*ch, hay là xấu hổ vì hành vi của bản thân bị Ngụy Vân Thư vạch trần, tóm lại Ứng Vọng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, "Anh nói cái gì vậy!".

"Không đúng sao?". Ngụy Vân Thư hỏi lại, "Không phải em đang trốn tránh tôi à?".

Chuyện đó đúng là có một chút.

Tức khắc Ứng Vọng mất hết khí thế, giọng nói thấp xuống hai tông, "Không có".

Ý cười trong mắt Ngụy Vân Thư không giảm, "Thật sao?".

Ứng Vọng chạm phải đôi mắt kia của anh, cậu thấy được rõ ràng chính mình bên trong. Chỉ một thoáng, gió đã nhẹ lại tiếng động lắng xuống, thế gian chỉ còn lại trái tim đang đập điên cuồng của chính mình.

"Vân Thư...". Ứng Vọng không dằn lòng được mở miệng.

Ngụy Vân Thư cười đáp, "Hửm?".

Trên mặt anh chứa ý cười mê hoặc người khác, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như nước mùa xuân làm người ta choáng váng, tầm mắt bọn họ giao nhau, đầu óc Ứng Vọng có chút quay cuồng, "Tôi...".

Ngụy Vân Thư tiếp lời, "Em cái gì?".

Ứng Vọng chậm rãi nói, "Tôi có chút trốn tránh anh".

Giọng Ngụy Vân Thư không thay đổi, lại giống như cổ vũ, "Vì sao trốn tránh tôi?".

Giọng của Ứng Vọng nhẹ hơn một chút, "Anh là người tốt".

Ngụy Vân Thư nhất thời không hiểu.

Nhưng Ứng Vọng đã nói tiếp, lại giống như đang độc thoại, "Cho nên tôi không thể hại anh, không thể thầm mơ tưởng anh...".

Hai chữ phía sau giọng cậu thấp đến gần như không nghe thấy, nếu không phải hai mắt Ngụy Vân Thư vẫn luôn nhìn cậu, vẫn luôn hết sức chuyên chú nghe cậu nói, e rằng anh cũng đã bỏ lỡ đến cùng cậu nói câu gì.

Ứng Vọng nói xong câu này, dường như đã gom lại một ít lí trí, mí mắt cũng rủ xuống, "Anh tốt như vậy, tôi không thể làm lỡ anh".

Anh tốt như vậy, em không nỡ buông tay, nhưng em càng không nỡ hại anh.

Nghĩ đến đây, Ứng Vọng vốn đang mang theo những cảm xúc ngượng ngùng, do dự, căng thẳng,... bỗng thấy trong lòng hụt hẫng, cậu cúi đầu thấp xuống, trong đầu lại càng rối bời.

Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một bàn tay vươn tới nâng mặt cậu lên. Ứng Vọng theo lực tay ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngụy Vân Thư mỉm cười bất đắc dĩ nhìn cậu, "Sao lại nghĩ như vậy?".

Ứng Vọng nhất thời không kịp phản ứng lại.

Lòng bàn tay Ngụy Vân Thư nhẹ nhàng v**t v* trên mặt cậu mấy lượt, nói tiếp, "Anh cho rằng em có thể cảm nhận được".

Ứng Vọng ngẩn ra, vô thức thốt lên, "Hả?".

Ngụy Vân Thư nhẹ nhàng thở dài, "Anh cho rằng em có thể cảm nhận được tình cảm của anh, có thể cảm nhận được suy nghĩ của anh dành cho em, có thể cảm nhận được anh muốn có em".

Ngạc nhiên trên mặt Ứng Vọng không che giấu được, "Làm sao có thể...".

"Sao lại không thể?". Ngụy Vân Thư hỏi lại, "Nếu không ban đầu lúc anh muốn rời khỏi nơi đó vì sao chỉ nói với em, vì sao muốn trăm phương nghìn kế giúp em thoát khỏi nhà họ Hứa? Lẽ nào ở trong mắt em, anh là người tốt bụng đến vậy, hay anh là người rảnh đến không có chuyện gì làm muốn cứu vớt thế giới?".

Ứng Vọng sửng sốt hé miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!