Chương 38: Thành phố Vĩnh An

Cuối cùng hành khách bị bắt tại trận lấy đồ của người khác kia bị nhân viên mang đi. Bởi vì mấy hành khách bị trộm đồ kia, những hành khách còn lại trên toa hành khách đều bị kiểm tra một phen, chỉ là không biết kẻ trộm đồ đã xuống xe từ lâu hay là giấu đồ vật quá kĩ, tóm lại đồ vật mất đi cuối cùng cũng không thể tìm về. Mấy hành khách kia chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chửi mát một hồi lâu.

Đến khi kết thúc một hồi ầm ĩ này, xe lửa sớm đã khởi động, mà bên ngoài cửa sổ xe trời cũng đã sáng.

Ngụy Vân Thư nói với Ứng Vọng, "Còn sớm, em ngủ tiếp đi".

Ứng Vọng ngáp một cái, đáp một tiếng được lại ngủ tiếp. Một giấc này ngủ đến hơn mười giờ, ngoài cửa sổ xe ánh mặt trời chiếu rọi, rất lóa mắt.

Ngụy Vân Thư thấy cậu tỉnh, đứng dậy đến WC một chuyến.

Buổi trưa Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mỗi người mua một phần cơm hộp, tuy rằng giá cả không rẻ, nhưng rất phong phú, ăn cũng rất no.

Qua buổi chiều đến hơn bảy giờ tối, xe lửa đến thành phố Bái Sơn, cả nhà Lâm Thanh Thanh xuống xe lửa. Trước khi rời đi, Khâu Hướng Dương đã ngồi xe lửa đến uể oải còn lên tinh thần nói lời tạm biệt với bọn họ.

Trên xe lửa có người đi lên có người đi xuống, cứ như vậy lại chịu đựng thêm một ngày hai đêm, buổi chiều hơn bốn giờ ngày thứ ba, cuối cùng xe lửa cũng đã đến thành phố Vĩnh An.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mang hết đồ xuống.

Trong ga xe lửa không ít người, đám người chen chúc đi ra ngoài đông đúc như tổ kiến.

Mà trên không trung thành phố Vĩnh An, trời xanh mây thưa, không thể nghi ngờ là thời tiết rất tốt.

Bên ngoài nhà ga có không ít người chèo kéo khách, khách sạn dừng chân nước nóng gì đó, còn có bày quán bán các loại thức ăn, quả thật rất náo nhiệt.

Mà Ngụy Vân Thư lại thấp giọng nói với Ứng Vọng, "Đừng để ý bọn họ, theo tôi là được".

Ứng Vọng nghi ngờ nhìn anh một cái, ngoài miệng đáp, "Được".

Ngụy Vân Thư ngựa quen đường cũ dẫn Ứng Vọng đi một đoạn đường, sau đó lên một chiếc xe buýt bên ngoài xanh biếc. Dáng vẻ thành thạo này của anh, Ứng Vọng nhìn đến nghi ngờ lan tràn.

Dường như Vân Thư rất quen thuộc với nơi này...

Ứng Vọng nhìn về phía Ngụy Vân Thư, chỉ thấy anh đang nhìn ngoài cửa sổ.

Nói thật, thành phố Vĩnh An phồn hoa hơn thành phố Bạch Vân nhiều, không chỉ có kiến trúc cao hơn, mặt đường bằng phẳng hơn, mà ngay cả người đi đường ăn mặc cũng rất đẹp mắt. Trang phục của mọi người không còn là xám trắng đen chiếm đa số, cũng không phải là cắt may thủ công, mà là các loại quần ống loa, váy áo màu sắc tươi sáng đỏ, vàng, tím, xanh,... do công xưởng sản xuất, giá cả rõ ràng đắt hơn nhiều. Người chạy xe đạp cũng không ít, thậm chí ngay cả ô tô nhỏ Santana cũng có thể nhìn thấy.

Lúc xe buýt lái qua một đoạn đường, Ứng Vọng còn nhìn thấy cách đó không xa có đội xây dựng đang xây nhà. Rất rõ ràng, nghề kiến trúc ở thành phố Vĩnh An bắt đầu rồi.

Không biết làm sao, đột nhiên Ứng Vọng lại nhớ đến kiếp trước Ngụy Vân Thư từng nói với mình chuyện chân của anh vì sao lại cắt đi này, mí mắt cậu lập tức giật một cái.

Chân của Vân Thư chẳng lẽ là bị thương ở thành phố Vĩnh An ư?

Nghĩ như vậy, Ứng Vọng bình tĩnh nhìn Ngụy Vân Thư thật lâu.

Ngụy Vân Thư cũng bị cậu nhìn chằm chằm đến không biết làm sao, "Sao cứ luôn nhìn tôi như vậy?".

Ứng Vọng nhẹ giọng hỏi, "Anh, trước kia đã từng đến đây rồi hả?".

"Trước kia" là chỉ kiếp trước, Ngụy Vân Thư biết cậu sẽ hỏi vấn đề này, cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án, "Đã từng đến".

Giọng Ứng Vọng càng nhẹ hơn, "Chưa từng nghe anh nói đấy".

Ngụy Vân Thư giải thích, "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, cũng không đáng nói".

Ứng Vọng nhớ lại cảnh tượng kiếp trước lúc bọn họ gặp lại nhau. Khi đó cậu đã bệnh rất nghiêm trọng rồi, thân thể rất gầy, làn da cũng không tốt, thậm chí ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng chẳng ra sao. Lúc đó bọn họ gọi không ít đồ ăn, nhưng không ai đặt sự chú ý lên phương diện ăn uống cả, mà là đang kể lại chuyện của chính mình.

Khi đó Ứng Vọng không phát hiện, bây giờ nhớ lại mới phát hiện lúc ấy gần như đều là mình đang kể, tuy Ngụy Vân Thư khái quát đơn giản một ít chuyện anh đã trải qua, nhưng rất ngắn gọn, chỉ nói mấy câu đại loại như "Chân là xảy ra chuyện ở công trường" "Tìm được rồi, nhưng tôi không có phúc" "Hiện tại đang tiếp xúc với rác rưởi" vân vân. Bởi vì lúc đó thoạt nhìn tâm trạng Ngụy Vân Thư không phải rất tốt, nên Ứng Vọng suy đoán những chuyện này có lẽ đều là vết sẹo của Ngụy Vân Thư, cho nên cũng không nhẫn tâm hỏi quá cặn kẽ, vẫn luôn kể chuyện của mình.

Như vậy, dựa theo những tin tức đơn giản đó, cộng thêm Ngụy Vân Thư quen thuộc thành phố Vĩnh An như vậy, thế có phải anh đã từng ở lại đây một thời gian không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!