Chương 37: Trên đường đi

Xe lửa xình xịch xình xịch chạy về phía trước, lướt ngang qua những cánh đồng rộng lớn. Đang là mùa cắt lúa nước, ruộng lúa vàng rực có rất nhiều người đang khom lưng lao động.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không có năng lực mua được vé giường nằm, chỉ mua được hai tấm vé ngồi số liền nhau. Có điều may mắn chính là, bởi vì đúng lúc gặp được thu hoạch vụ thu, người vốn có thể sẽ ra cửa đi thăm người thân lúc này đều đang bận rộn trong ruộng, bởi vậy hành khách trong xe không đến mức quá nhiều, ít nhất không phải chen chúc không cách nào di chuyển, cũng hoàn toàn không có vé đứng.

Trường hợp như vậy làm Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có câu nói giàu không khoe nghèo không kể, bước ra khỏi nhà hai người cũng không dám thiếu cảnh giác, bởi vậy mặc trên người chính là quần áo cũ trước kia dùng để dồn gối, màu sắc xám xịt, lại bởi vì rách rưới được Ứng Vọng may lên mấy miếng vá. Mặc dù đã chọn vải có màu sắc tương tự, nhưng người tinh mắt một chút liếc một cái là có thể nhìn ra được đó là quần áo được khâu vá sửa lại. Như vậy, không phải gia đình khó khăn, nhưng tuyệt đối không thể nói là gia đình khá giả.

Còn về hai bao đồ lớn bọn họ mang theo, một cái đặt ở phía dưới chỗ ngồi, một cái khác gộp chung với bao nhỏ đựng đồ ăn chuẩn bị, ly nước, đồ rửa mặt các thứ đặt ở trên giá.

Ứng Vọng ngồi bên trong, Ngụy Vân Thư ngồi bên ngoài, ngồi đối diện bọn họ là một đôi mẹ con, còn ba của đứa nhỏ thì ngồi ở vị trí cách một lối đi nhỏ.

Đứa nhỏ thoạt nhìn khoảng năm sáu tuổi, vừa lên xe thì rất phấn khởi, đôi mắt tròn vo xoay chuyển nhìn xung quanh, hăng hái chỉ cái này chỉ cái kia mà nói với mẹ nhóc.

Ứng Vọng quan sát trong chốc lát, phát hiện đứa nhỏ chỉ là có chút kích động, nhưng không hề làm ồn người khác sau đó thì đặt tầm mắt ở ngoài cửa sổ.

Ngồi xe lửa vào những năm không có di động máy tính quả thật rất khó chịu đựng, nhất là còn ngồi thời gian dài như vậy. Ứng Vọng chịu đựng một lát thì không chịu nổi, cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Đứa nhỏ ở đối diện cũng mất sạch hứng thú, dựa vào trong lòng ngực của mẹ nhóc ngủ rồi.

Người đàn ông bên cạnh thấy thế thì nhẹ giọng nói, "Thanh Thanh, để anh ôm con cho".

Người phụ nữ lắc đầu, "Không sao, khó khăn lắm Hướng Dương mới ngủ để cho con ngủ đi, đừng nhích tới nhích lui lại đánh thức con".

Người đàn ông suy nghĩ một chút cũng thấy đúng là như vậy, "Vậy được rồi, em mệt thì gọi anh".

Người phụ nữ gật đầu, "Biết rồi".

Không chỉ có đứa nhỏ này, trên xe lửa rất nhiều người sau khi mới mẻ lúc ban đầu qua đi cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán mệt rã rời, có người sẽ tụ vào một chỗ nói chuyện phiếm, có người thì nhắm mắt lại đi ngủ.

Nói thật, hoàn cảnh này thật ra rất gây buồn ngủ, huống hồ nửa năm qua Ứng Vọng đã có thói quen buổi chiều sẽ ngủ một giấc ngắn, cho nên cậu càng lúc càng buồn chán rồi bắt đầu gật gù, cuối cùng suýt chút nữa cắm đầu xuống đất, may mắn Ngụy Vân Thư ở bên cạnh đỡ lại.

Ứng Vọng bị cái ngã này làm giật mình một cái, nghe thấy Ngụy Vân Thư hỏi cậu, "Buồn ngủ hả?".

Ứng Vọng xoa nhẹ đôi mắt còn buồn ngủ một phen, "Có chút".

Ngụy Vân Thư nói, "Vậy em ngủ một lát đi".

Ứng Vọng nhắc nhở một câu, "Đồ đạc...".

Ngụy Vân Thư nói, "Tôi trông".

Đối với anh đương nhiên Ứng Vọng yên tâm, "Vậy tôi ngủ một lát".

Ngụy Vân Thư thấp giọng, "Ngủ đi".

Vì thế Ứng Vọng dựa vào chỗ dựa lưng ngủ thiếp đi, chỉ là ngủ một lát đầu lập tức nghiêng về phía Ngụy Vân Thư. Ngụy Vân Thư cảm nhận được sức nặng trên đầu vai nghiêng đầu nhìn một cái, khóe môi mỉm cười cong lên, cũng không nhúc nhích, mặc cho cậu dựa vào.

Lúc Ứng Vọng tỉnh lại bên ngoài trời đã bắt đầu biến thành màu đen, xe thức ăn trên xe lửa cũng đã bắt đầu rao hàng, trong không khí lẫn vào mùi hương của đồ ăn.

Ứng Vọng mơ mơ màng màng ngồi thẳng người, sau đó tinh thần tỉnh táo lại, lập tức nhìn thấy đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm mình, lúc bản thân nhìn qua, nhóc còn lộ ra một nụ cười xán lạn với cậu, trong nháy mắt tâm trạng của Ứng Vọng lập tức trở nên tốt đẹp.

Lúc này, Ngụy Vân Thư bắt đầu nói chuyện, "Tỉnh ngủ rồi?".

Ứng Vọng đáp một tiếng, "Tỉnh rồi".

Quay đầu, thấy Ngụy Vân Thư đang dùng tay xoa bả vai, cậu hỏi, "Ngồi đến cứng người hả?".

Ngụy Vân Thư cười một cái, "Đúng vậy".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!