Chuyện quầy hàng nhỏ của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không mở nữa rất nhanh đã truyền ra ngoài, nhóm khách hàng nghe được tin tức kia phải nói là cực kì hoảng sợ.
Đang êm đẹp mà, làm sao đột nhiên lại nghỉ bán?!
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!
Ngay lúc nhóm khách hàng tranh nhau hỏi thăm, muốn thăm dò kết quả, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đang ở trong sân vội vàng làm món kho phải bán buổi chiều, đây cũng là một lần cuối cùng bọn họ làm món kho ở thành phố Bạch Vân.
Ứng Vọng muốn nghiêm túc tạm biệt những khách hàng đã ủng hộ bọn họ kia, bởi vậy trên cơ sở thịt đầu heo kho, giò heo kho, trứng kho và đồ ăn chay kho của trước kia, còn bắc thêm một nồi làm vịt kho.
Đối với chuyện này, đương nhiên Ngụy Vân Thư đều đồng ý.
Hai người bận việc một cái chính là cả một buổi chiều, giữa lúc đó bà nội Trương còn dẫn theo Lưu Thanh và Lưu Phương đến hỗ trợ.
Đối với chuyện hai người phải rời đi Lưu Phương cực kì không nỡ, nói rất nhiều lần, "Anh Ứng, hai anh có thể đừng rời đi không ạ?".
Nói đến Ứng Vọng tưởng chừng cũng sắp không muốn đi rồi, nhưng lại nhớ lại cuộc sống ở nhà họ Ứng kiếp trước, cậu vẫn giữ vững quyết tâm, "Không được, đã quyết định rồi".
Vẻ mặt Lưu Phương buồn rười rượi.
Sắc mặt Lưu Thanh cũng khó coi.
Sau đó vẫn là bà nội Trương thấy biểu hiện của Ứng Vọng khi đối mặt với vấn dề này có chút khó chịu mới lên tiếng bảo hai anh em bọn nhóc đừng nói chuyện lung tung, lúc này mới làm Lưu Thanh và Lưu Phương ngừng hỏi.
Có điều, trong lòng bọn nhóc vẫn như cũ không quá vui vẻ.
Nhưng cũng không có biện pháp.
Đến thời gian mở quán, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đẩy xe đẩy tay đến cửa xưởng đồ hộp, giống như mỗi một lần mở quán trước đây. Nếu không phải nhóm khách hàng đã sớm nghe được tin tức, bọn họ nhìn cảnh tượng hai người đến đây đều sẽ cho rằng hôm nay và mỗi lần mở quán trước đây không có bất kì khác biệt gì.
Có người nửa tin nửa ngờ hỏi, "Ông chủ nhỏ, nghe nói hai cậu dạy bánh kẹp thịt cho người khác?".
Ứng Vọng đã làm tốt xây dựng tâm lí cười nói, "Đúng vậy, bánh kẹp thịt dạy cho bà nội Trương, về sau sẽ do bà bán, nếu mọi người muốn ăn bánh kẹp thịt có thể đến quầy hàng của bà nội Trương mua".
Người nọ thay đổi sắc mặt, "Thế quầy món kho này...".
Ứng Vọng trả lời, "Về sau sẽ nghỉ bán".
Người nọ: "!!!".
Ấy thế mà hắn còn cho rằng là những người đó nói bậy! Kết quả không nghĩ tới lại là sự thật!
Mọi người đã như ong vỡ tổ tranh nhau hỏi, "Vì sao chứ, đang êm đẹp vì sao lại nghỉ bán?".
"Đúng vậy, bọn tôi mỗi ngày nhiều người đến mua món kho như vậy, cũng không đến mức buôn bán không tốt không làm nổi nữa chứ".
"Ông chủ nhỏ, nếu các cậu có khó khăn gì cứ nói với bọn tôi, bọn tôi giúp cậu giải quyết một phen!".
"Đúng đúng đúng, có câu một cây làm chẳng nên non mà, bọn tôi nhiều người như vậy tụ chung với nhau, khó khăn của hai người nhất định có thể giải quyết".
"Ông chủ nhỏ, món kho này của hai người rất ngon, nếu hai người nghỉ bán, vậy sau này tôi muốn ăn cũng không tìm được chỗ nào bán đấy".
"...".
Nghe những lời này, cổ họng Ứng Vọng nghẹn lại không nói ra lời.
Ngụy Vân Thư tiếp lấy chủ đề câu chuyện, anh giơ tay ra phía trước ra hiệu mọi người yên lặng, sau đó mới nói, "Các vị, khoảng thời gian trước người thân trong nhà gửi thư đến thúc giục bọn tôi đi một chuyến, chẳng qua bởi vì luyến tiếc mọi người mới liên tục kéo dài, hai ngày trước phía người thân bên kia không kịp chờ nữa lại gửi một lá thư đến, quả thật hết cách, bọn tôi chỉ có thể sắp xếp cho xong bên này, tranh thủ thời gian lên đường".
Ngụy Vân Thư nói những lời này có lí lẽ lại có chứng cứ, mặt không đỏ tim không đập mạnh, người xung quanh nghe được đều tin rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!