Hiệu suất làm việc của Đổng Chấn Trung rất cao, không qua mấy ngày đã làm xong chuyện.
Từ đây, hai người chính thức đổi tên thành "Ứng Vọng" và "Ngụy Vân Thư", quê quán đổi thành thành phố Bạch Vân, mà thông tin trong hồ sơ cũng không ghi lại quá trình sửa đổi.
Có thể nói, bây giờ đi điều tra thông tin của hai người bọn họ, chỉ có thể xem được mặt ngoài, và từ khi sinh ra đến bây giờ đều là thông tin này.
Đáy lòng Ứng Vọng trăm xoay nghìn chuyển, sau khi tiễn Đổng Chấn Trung đi, cố nhịn mãi vậy mà vẫn bật khóc.
Ngụy Vân Thư bất ngờ không kịp đề phòng bị dọa cho giật mình, sau khi kịp phản ứng lại thì luống cuống tay chân vội vàng an ủi, "Đừng khóc, từ hôm nay trở đi mọi chuyện sẽ tốt đẹp".
Anh nhỏ giọng khuyên nhủ, giọng nói dịu dàng không tưởng.
Ứng Vọng khóc đến hốc mắt đỏ bừng, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng cậu kể từ lúc sống lại đã bị lấy đi, cuối cùng cũng để cho cậu từ nay về sau có thể yên tâm hít thở, cái loại cảm giác nhẹ nhàng lại tự tại này khiến cậu bật khóc nức nở.
Cậu thật sự, chạy thoát rồi!
Cái thôn giống như ác ma kia không còn là uy h**p, cái gia đình giống như bom hẹn giờ kia hoàn toàn không còn liên quan đến cậu, sau này cậu cũng chỉ là Ứng Vọng!
Cậu chỉ thuộc về chính cậu!
Gục trên bả vai Ngụy Vân Thư khóc một lúc lâu, tất cả cảm xúc trong lòng Ứng Vọng rốt cuộc có thể phóng thích ra hết, sau khi lí trí trở lại, cậu nhìn bả vai đã bị chính mình khóc ướt cảm giác ngượng ngùng đến muộn bắt đầu dâng lên.
Mới vừa rồi sao lại khóc thê thảm như vậy?
Thế này không giống cậu chút nào!
Nghe thấy Ứng Vọng không khóc nữa, Ngụy Vân Thư thoáng liếc mắt thì thấy mặt cậu đầy lúng túng, trong lòng hiểu rõ, cũng không cười nhạo, chỉ hỏi, "Trút hết ra rồi?".
Ứng Vọng có chút lúng túng nhích người ra một chút, "Tôi...".
Ê, giọng nói này có phải không đúng lắm không?
Cậu nghẹn lại, tiếp theo hắng giọng một cái, mới xấu hổ sờ sờ chóp mũi nói, "Lúc nãy có chút xúc động".
Ngụy Vân Thư cười một tiếng, "Không sao, chuyện lúng túng xấu hổ hơn của em có chuyện nào tôi chưa từng thấy, chuyện này chẳng đáng gì".
Ứng Vọng: "...".
Cậu tức giận lườm người.
Ngụy Vân Thư xoay người đi ra ngoài bưng thau nước tiến vào, quay đầu mặt mang ý cười mà hỏi, "Rửa mặt một chút không?".
Nước cũng đã bưng tới, mới vừa khóc một trận, đôi mắt và mặt quả thật không thoải mái, Ứng Vọng chỉ có thể...
"Rửa".
Sợ thật sự chọc người ta cáu, Ngụy Vân Thư cũng không tiếp tục trêu cậu nữa, mà là hỏi, "Cơm tối muốn ăn cái gì? Tôi đi làm".
Ứng Vọng nói, "Vẫn còn đậu hủ miếng, lát nữa chiên rồi nấu canh đi".
Ngụy Vân Thư lên tiếng đáp, "Được, tôi đi làm ngay".
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Ứng Vọng nhúng ướt khăn lông, sau đó lau mặt, cuối cùng vắt khô khăn lông rồi treo lên.
Sau khi treo xong, cậu lại nhớ đến chuyện vừa rồi, không kiềm được che mặt lại.
Làm sao mà mỗi lần mất mặt đều là ở trước mặt Vân Thư chứ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!