Đó là một tờ thông báo tìm người.
Đúng vậy, ở những năm TV chưa phổ biến, phương tiện truyền thông bằng giấy đang thịnh hành này, trên giấy báo đăng một mẫu thông báo tìm người.
Mà sở dĩ Ứng Vọng phản ứng lớn như vậy, là bởi vì ảnh chụp tờ báo kia đăng lên cậu đã từng gặp.
Đó là một trong những cô gái bị đám súc sinh trong thôn Tiểu Thụ lừa bán.
Ứng Vọng kiềm chế hô hấp, nhỏ giọng hỏi Ngụy Vân Thư, "Làm sao bây giờ?".
Ngụy Vân Thư cũng nhỏ giọng trả lời như vậy, "Chờ tôi một chút".
Nói rồi, anh đi về phía tiệm sách nhỏ kia, kế tiếp bỏ tiền mua tờ báo đó.
Hai người vội vàng rời đi, tìm chỗ không người mới xem kĩ càng.
Hiện tại kí ức của Ứng Vọng vẫn có chút hỗn loạn, chuyện kiếp trước và kí ức mười mấy năm trước của kiếp này trộn lẫn với nhau, có loại cảm giác như một cuộn chỉ rối. Cậu kéo từ trong góc ra một người phụ nữ mình từng tình cờ thoáng nhìn một lần, không chắc chắn nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, chắc là cô ấy".
Ngụy Vân Thư trả lời chắc chắn, "Là cô ấy".
Ứng Vọng hỏi, "Không phải cô ấy vẫn luôn bị nhốt không cho phép ra ngoài sao? Anh từng gặp hả?".
"Ngày đó cô ấy vào thôn tôi nhìn thấy". Ngụy Vân Thư nhìn bốn phía xung quanh, bảo đảm không có người sau đó mới nheo mắt nói, "Hơn nữa kiếp trước là anh trai cô ấy diệt tận gốc đám súc sinh kia".
Ứng Vọng trợn to mắt, "Diệt tận gốc?".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Tên của cô ấy là Đổng Hiểu Yến, anh trai cô ấy khi đó là quân nhân giải ngũ, vào cục cảnh sát làm việc, sau đó vì tìm kiếm em gái mình, ẩn núp rất lâu mới một lưới bắt hết đám người này. Tôi nhớ rõ khi đó sau khi chuyện này tuôn ra ngoài đã ầm ĩ rất lớn, liên quan đến số lượng phụ nữ và trẻ em bị lừa bán rất nhiều".
Ứng Vọng nói, "Tôi từng nghe nói chuyện này, nhưng không biết người phá án chính là anh cô ấy".
Ngụy Vân Thư rủ mí mắt, "Bình thường". Nếu không phải anh có tham gia một chút, anh cũng không biết.
Ứng Vọng xem kĩ tờ báo này, phát hiện thế nhưng lại là bản in của thành phố cấp trên huyện, cũng khó trách có thể bán được đến thị trấn nhỏ này. Còn về gia đình đăng báo, chính là phó xưởng trưởng của một công xưởng sắt thép, ngay cả phương thức liên hệ cũng là viết xưởng sắt thép.
Hô hấp của Ứng Vọng dồn dập, trái tim đập loạn, cậu không nhịn được đề nghị, "Chúng ta đi tìm ông ấy đi".
Ứng Vọng nghĩ, mỗi một người bị lừa bán đều vô tội, kiếp trước cậu bị hạn chế đi ra ngoài không có cách nào làm chủ, thế bây giờ cậu chạy ra rồi, lại vừa lúc có cơ hội có thể giúp một phen, dù sao cũng phải dốc hết một phần sức lực nhỏ bé của mình.
Huống chi kiếp trước bọn họ vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm con gái/em gái của mình, cuối cùng còn phá vụ án cứu nhiều người như vậy, vậy nhất định có thể tin tưởng.
Ngụy Vân Thư đồng ý, "Đi".
Anh đã sớm nghĩ phải giải quyết đám súc sinh đó như thế nào, vốn là định chờ đến lúc ổn định rồi mới từ từ tìm người nhà họ Đổng, mượn gió bẻ măng. Không nghĩ tới hiện tại cơ hội lại trực tiếp đưa tới cửa, ngay cả địa chỉ nhà họ Đổng cũng ghi rõ. Nếu đã thế, vậy còn do dự cái gì?
Hai người nói xong, lại không hẹn mà cùng lựa chọn ngồi xe.
Vốn là Ứng Vọng bằng lòng mạo hiểm ngồi xe có nguy cơ tiết lộ hành tung, nhưng một câu của Ngụy Vân Thư đã xua tan tất cả băn khoăn của cậu...
"Thân phận nhà họ Đổng không thấp, lần này nếu như bọn họ có thể diệt tận gốc đám súc sinh kia, vậy hành tung của chúng ta có bại lộ hay không cũng không sao cả".
Ứng Vọng suy nghĩ, quả thật là vậy.
Nhưng cậu lại nghĩ đến một chuyện, "Anh nói xem, nếu lúc đó ở trong huyện chúng ta trực tiếp ngồi xe đến thành phố tố cáo, có thể trực tiếp diệt tận gốc bọn chúng hay không?".
Ngụy Vân Thư ngẩn ra, ngay sau đó nói, "Không thể".
Ứng Vọng khó hiểu, "Vì sao?".
Ngụy Vân Thư nói, "Tôi đã từng viết thư tố cáo cho bọn họ, nhưng từ đầu đến cuối không có kết quả".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!