Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không biết chuyện xấu của anh em nhà họ Vương.
Đồ ăn buổi trưa bán xong, Ứng Vọng đã hoàn toàn yên tâm. Cho dù tốc độ bán chậm hơn một chút so với trước đây khi chưa có sản phẩm cạnh tranh, nhưng lại tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, học sinh nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam vẫn còn chưa được phụ huynh đón đi hết đã bán xong.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, bây giờ bọn họ có danh tiếng!
"Bên nhóm ông chủ trẻ ăn ngon hơn".
"Dù sao cũng là chỗ bán đầu tiên, người khác đều là học theo bọn họ, đây gọi là gì? Đây gọi là chính tông!".
"Không sai, nếu không phải nhóm ông chủ trẻ bày cái quầy này, chúng ta nào biết bánh kẹp thịt là loại đồ ăn gì chứ?".
"Đúng rồi, chung quy không cùng đẳng cấp với nhóm ông chủ trẻ!".
"...".
Nghe được mấy lời thổi phồng này, nói thật, bản thân Ứng Vọng cũng có chút chột dạ.
Khụ, đồ ăn của bọn họ ngon thật, nhưng nếu bàn về chính tông...
Người mài mò học theo trên mạng như cậu thật sự không dám nói á!
"Sợ gì chứ, vùng này lại không có loại đồ ăn như bánh kẹp thịt này, cậu nói là chính tông thì chính là chính đông". Ngụy Vân Thư thấy Ứng Vọng xấu hổ, cười nói, "Chân giò Đông Pha còn có rất nhiều cách làm đó thôi, đầu bếp nào dám nói món mình làm chính là chân giò Đông Pha chính tông?".
Ứng Vọng dở khóc dở cười, "... Anh nói rất có lí".
Ngụy Vân Thư nói, "Cho nên đừng suy nghĩ nhiều".
Ứng Vọng đáp một tiếng, cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa, mà là cảm thán một câu, "Dù nói thế nào, hiện tại mỗi ngày chúng ta bán hai mươi cái bánh kẹp thịt cũng không có áp lực, hoặc là nên nói hiện tại áp lực đã không còn ở trên đầu chúng ta, ngược lại đã có thể yên tâm thở phào một hơi".
Ngụy Vân Thư thấy nét vui vẻ giữa đuôi mày và khóe mắt của Ứng Vọng, cũng nở nụ cười, "Sau khi trở về có thể nghỉ ngơi đàng hoàng rồi".
Ứng Vọng cười ha ha, "Không sai!".
Bởi vì nhóm khách hàng đưa ra phản hồi, cộng thêm vẫn luôn bận rộn hoàn toàn không rảnh, cho nên cho đến bây giờ Ứng Vọng vẫn chưa đi mua bánh kẹp thịt của anh em họ Vương. Hiện tại đồ đạc đã thu dọn xong, Ứng Vọng thấy bên kia vẫn còn bán, bèn nói một tiếng với Ngụy Vân Thư, sau đó cầm tiền đi qua.
Hành động này lại làm mọi người xung quanh nhìn đến ngây ngẩn cả người, từng ánh mắt kích động nhìn tới nhìn lui.
Tình huống gì thế?
Sao cậu ấy lại chạy đến quầy hàng bên kia?
Shsss, đừng nói là muốn đi đập phá nhé?
...
Tin tức ngoài phố lúc nào cũng lan truyền nhanh nhất, cho dù người hôm qua không biết hai bên cạnh tranh công khai thì trải qua cả đêm lên men cũng đã truyền đến tất cả đều biết rồi, cho nên lúc này thấy Ứng Vọng đi về phía anh em họ Vương, sao bọn họ có thể không kích động được?
Anh em họ Vương cũng cho rằng Ứng Vọng đến đập phá.
Thậm chí Vương Thiên Thành còn cười khẩy một tiếng, với cái cơ thể nhỏ xíu này của đối phương, nếu cậu ta thật sự dám không biết tự lượng sức mình đến cửa đập phá, vậy gã nhất định để cậu đẹp mặt!
Giữa mày của Vương Thiên Hạnh giật một cái, chột dạ đồng thời cũng sợ hãi. Sẽ không xảy ra chuyện thật chứ?
Mọi người đang nhìn chằm chằm như vậy, muốn Ứng Vọng nói không có cảm giác là không có khả năng. Có điều cậu nghĩ bản thân cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, cớ gì phải chột dạ. Vì thế trên mặt cũng tự nhiên thoải mái hơn, hoàn toàn giống như vốn không sợ người khác nhìn vậy.
Đồ vật trên quầy hàng của đối phương không phong phú như bọn họ, chỉ có bánh bột nướng sẵn, nhân bánh đã được băm sẵn cũng sử dụng ớt băm, rau thơm và hành quấy trộn với nhau, còn có một vại nước sốt, nhìn màu sắc kia hẳn là múc ra từ nước hầm thịt. Ngoài những thứ này, thì các loại dụng cụ như dao, thớt, giấy dầu, trứng gà kho và thịt miếng chín đều không có.
Quét mắt qua một lượt, đồ đạc cũng đã nhìn hết, dưới sự phòng bị của Vương Thiên Thành, sự lo lắng và chột dạ của Vương Thiên Hạnh, cùng với ánh mắt của mọi người xung quanh đang hóng chuyện, Ứng Vọng không kiêu căng không nóng nảy lên tiếng, "Làm phiền, một cái bánh kẹp thịt".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!