Chương 27: Kem que

"Chuyện buôn bán của chúng ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng".

"Đúng là có một chút".

"Phải làm sao đây?".

"Cho dù buôn bán gì, chỉ cần kiếm được tiền, thì sẽ xuất hiện người cạnh tranh, chuyện này là không thể tránh khỏi".

Ứng Vọng cũng biết là quy luật như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.

"Tôi cũng biết vậy". Ứng Vọng cau mày nói, "Nhưng tôi rất bứt rứt bọn họ tiến hành cái chiến tranh giá cả này, đây hoàn toàn là cạnh tranh ác ý, khiến tôi có loại cảm giác bọn họ muốn làm chúng ta không thể bán nổi nữa vậy".

Đây là sự thật, Ngụy Vân Thư nghĩ thầm, nếu như đối phương bán một đồng tiền cạnh tranh công bằng trong lòng bọn họ cũng không đến mức giống như bị mắc một cái gai thế này. Kết quả bọn họ thì hay rồi, vừa tới đã bắt đầu chiến tranh giá cả, đây không phải là cố ý khiến bọn anh khó chịu sao.

Suy nghĩ một chút, Ngụy Vân Thư mới nói, "Trước tiên đừng hoảng hốt, ngày mai đi mua bánh kẹp thịt của bọn họ nếm thử".

Ứng Vọng ừ một tiếng, "Người của thời kì này theo đuổi lợi ích thiết thực, đối với hương vị quả thật cũng không phải rất coi trọng, cho nên thứ như bánh kẹp thịt này thì có vẻ như không đòi hỏi kĩ thuật cao lắm". Nói rồi, cậu thở dài, "Chung quy mở quầy nhỏ cũng không phải cách, nếu như có thể mở một cửa hàng của chính mình thì tốt rồi, như vậy chúng ta có thể bán nhiều đồ ăn hơn".

Ngụy Vân Thư biết Ứng Vọng vẫn luôn tính toán như vậy, "Cứ kiên nhẫn chờ thêm một chút đi".

Ứng Vọng có thể làm gì đây? Chỉ có thể đáp một câu, "Chờ thôi".

Hai người không lẩn quẩn trong cái chủ đề này quá lâu, sau khi nghỉ ngơi một lúc lại đứng lên tiếp tục bận việc. Lửa trong phòng bếp phải canh, đồ ăn chay kho cũng cần chuẩn bị, nồi chén và đồ đạc chất đống trên xe đẩy tay kia cũng phải rửa sạch, bọn họ rất bận, không có nhiều thời gian đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực đến vậy.

Đang rửa củ sen, Lưu Thanh và Lưu Phương nghe được động tĩnh bọn họ làm việc, trước tiên bám trên cửa lén nhìn một cái xác thực là cơm nước xong đang làm việc mới đi ra.

Giọng điệu Lưu Phương vui sướng nói, "Anh Ứng, em tới giúp hai anh rửa rong biển".

Ứng Vọng hỏi, "Hôm nay không đi ra ngoài hả?".

Lưu Phương nói, "Ánh nắng gắt, không thích đi ra ngoài".

Ứng Vọng ngẩng đầu nhìn mặt trời hừng hực đến chói mắt một cái, "Quả thật gắt, ở nhà nghỉ ngơi một chút cũng tốt, tránh cho bị cảm nắng".

Lưu Phương ừm ừm gật đầu.

Cô nhóc kéo ghế nhỏ qua ngồi xuống, cùng anh trai Lưu Thanh của mình mỗi người ngồi một bên, ở giữa thì đặt thau lớn ngâm rong biển. Trên rong biển có rất nhiều bùn cát mịn bám vào, phải rửa thật kĩ từng miếng một mới được.

Từ sau chuyện nấm thông, hai anh em Lưu Thanh và Lưu Phương ngoài lúc có việc của mình ra, gần như mỗi ngày đều phụ việc rửa rong biển. Vừa mới bắt đầu Ứng Vọng vẫn sẽ cự tuyệt, nhưng hai anh em hoàn toàn không nghe, mang ghế nhỏ đến lập tức làm việc, mà Ứng Vọng lại không thể cứng rắn kéo bọn nhóc ra... Cho nên, chuyện cứ trở thành như bây giờ.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không thể chiếm lợi từ hai đứa nhỏ, huống hồ anh em bọn nhóc quả thật giúp không ít việc, bởi vậy lâu lâu Ứng Vọng cũng sẽ bưng cho nhà họ một chén món kho chay mặn lộn xộn, hoặc là mời hai người bọn nhóc ăn bữa sáng.

Có câu nói là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, bởi vậy hai anh em làm việc càng thêm gắng sức, mỗi ngày tự giác đến báo danh, không ai ngăn cản được.

Quả đúng là một vòng tuần hoàn.

Làm việc dưới thời tiết oi bức quả thật rất mệt, chờ đến khi chuẩn bị xong tất cả đồ ăn cần dùng cả người đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Ứng Vọng bị mồ hôi dính nhớp này làm cho khó chịu, xách nước đi tắm một cái mới thoải mái.

Lau tóc bước ra, Ứng Vọng nhìn thấy Ngụy Vân Thư đang phát kem que cho Lưu Thanh và Lưu Phương, tức khắc ánh mắt cậu sáng lên, bước nhanh đi qua, "Vân Thư, anh mua hả?".

"Nghe được có người đang rao bán ở xa xa, nên mua mấy cây". Ngụy Vân Thư giới thiệu, "Có kem que sữa bò, kem que nước có ga, còn có kem que đậu xanh, cậu muốn loại nào?".

Kem que đặt trong một cái rổ nhỏ, phía dưới lót một lớp giấy tránh làm dơ. Bởi vì thời tiết nóng, mắt thường cũng có thể thấy được sương trắng tỏa ra từ trên que kem, mát lạnh nhè nhẹ, nhưng hấp dẫn người.

"Tôi muốn đậu xanh".

Ngụy Vân Thư lập tức đưa đậu xanh cho cậu.

Vừa cho kem que vào miệng, hơi lạnh sảng khoái lan khắp cả người, lỗ chân lông cũng giống như muốn nổ tung ra, Ứng Vọng không nhịn được hô to một câu, "Đã!".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!