Ứng Vọng cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ cách quầy hàng của bọn họ không xa, có người bởi vì bánh kẹp thịt bọn họ bán mà nổi lên xung đột, mà đối tượng xung đột còn không phải bọn họ.
Ứng Vọng: Cũng rất thái quá.
Sự chú ý của người xung quanh đều bị hấp dẫn qua đó, trước mắt không ai mua bánh kẹp thịt, Ứng Vọng nhích đến gần Ngụy Vân Thư một chút, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao bây giờ?".
Ngụy Vân Thư cũng luôn chú ý tình hình bên kia, lúc này nghe được Ứng Vọng hỏi như vậy, thì nói, "Đừng để ý".
Ứng Vọng có chút do dự, "Mặc kệ thật hả?".
Ngụy Vân Thư nó, "Không cách nào quản".
Quả thật không cách nào quản. Trước mắt tranh cãi của hai bên cũng không phải bởi vì mua bánh kẹp thịt tạo thành, thực chất là bởi vì đang tranh cao thấp cho sở thích cá nhân, bọn họ hòa toàn không có lập trường đi quản.
Ứng Vọng nghĩ thông điều này, trong lòng có chút phát điên, đây là chuyện gì vậy chứ!
Cũng may mà người của thời kì này thành thật chất phác, không có ý tưởng ăn vạ gì đó, mọi người xem trò vui đủ rồi, thấy hai người thật sự càng ầm ĩ càng hăng, càng cãi càng tức giận, sợ rằng thật sự động tay đánh nhau, nên không do dự nhanh chóng tiến lên khuyên can, lời hay ý đẹp khuyên nhủ một lúc lâu.
Hai người ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai cuối cùng hùng hùng hổ hổ rời đi.
Người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thiên Thành phấn khởi nói với Vương Thiên Hạnh, "Thiên Hạnh, nhìn thấy không, bánh kẹp thịt này của chúng ta mới bán có một ngày đã có người cãi nhau vì chúng ta!".
Trong lòng Vương Thiên Hạnh còn sợ hãi, "Còn cãi nhau rất dữ dội".
"Chú biết cái gì". Vương Thiên Thành rất tự hào, "Cãi càng hăng, chứng minh đối phương càng thích thứ chúng ta bán, thế này là chúng ta sắp giàu rồi!".
Vương Thiên Hạnh ban đầu còn muốn nhắc nhở anh trai phải khiêm tốn một chút vừa nghe gã nói như vậy, suy nghĩ lại cũng cảm thấy quả đúng như thế. Nếu không phải bởi vì đối phương thích, nào có thể ầm ĩ thành như vậy với người khác vì bọn họ?! Mà càng thích, thì chuyện buôn bán của bọn họ không phải càng tốt sao, không phải càng kiếm được nhiều tiền à!
Nghĩ thông rồi hai anh em phấn khởi không thôi, mắt sáng như đèn pha, tựa như đã thấy được một sấp tiền lớn chạy như bay về phía mình.
Xung quanh có người nghe được một ít, ánh mắt kì lạ thoáng nhìn về phía hai người bọn họ, nhưng tuân theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cuối cùng cũng không nói gì. Vừa vặn nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam tan học, chân người kia rẽ bước một cái, bánh kẹp thịt muốn mua cũng không mua.
Mà hai anh em họ Vương đắm chìm trong sự phấn khởi của mộng đẹp vốn không phát hiện ra điều này.
Bên này, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng nhìn nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam tan học. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp được cảnh tượng học sinh tan học. Mỗi lần trước đều là người còn chưa tan học đồ ăn đã bán xong rồi, bọn họ sợ đám nhóc ra tới sẽ nhiều người quá chen chúc, cho nên đồ ăn vừa bán hết đã thu dọn đồ đạc trở về nhà ngay, vốn không ở lại lâu.
Bây giờ vừa thấy, trước hai cổng trường tất cả đều là phụ huynh của đám nhỏ, mà mấy quầy quà vặt ở giữa như bọn họ này cái nào cũng tạm thời vắng vẻ.
Nhưng rất nhanh, theo trẻ con được phụ huynh đón được, dòng người trước quầy hàng cũng từ từ nhiều lên.
"Mẹ, con muốn ăn trứng!".
"Ông nội, con muốn ăn bánh ngọt ngọt ngào!".
"Thịt! Bà nội, chúng ta đi mua bánh kẹp thịt, con muốn ăn bánh kẹp thịt!".
"Kem que~ ba, trời nóng như vậy, chúng ta mua kem que ăn đi!".
"...".
Tiếng đứa nhỏ nài nỉ đồ ăn với phụ huynh thay nhau vang lên, có phụ huynh sẽ thỏa mãn đứa nhỏ, có phụ huynh sẽ dỗ đứa nhỏ về nhà, cũng có phụ huynh sẽ rống giận một câu chỉ biết ăn!
Cảnh tượng này, quả thật cũng không ít.
Nhóm bạn hàng buôn bán ở đây cũng không cam lòng yếu thế, liên tục lớn tiếng rao hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!