Hai ngày liên tiếp ăn món mới mẻ, trong lòng Ứng Vọng vui đến nổi bong bóng, buổi tối lúc đi ngủ khóe môi vẫn còn cười.
Cậu cảm thấy cộng cả hai kiếp kiếp trước và kiếp này, cuộc sống cũng chưa từng sung sướng như vậy. Có thể chạy có thể nhảy có thể ăn, trên người có tiền, còn có con đường kiếm tiền, sinh hoạt từ từ tốt lên, cậu cũng có được tự do.
Ứng Vọng nghĩ, không có thứ gì tốt hơn cuộc sống hiện tại!
Đáng tiếc, vui quá hóa buồn!
Buổi trưa hôm nay, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư như thường lệ kéo xe đẩy tay đến cổng nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam bán bánh kẹp thịt, kết quả còn chưa đến vị trí thường ngày, xa xa đã nghe được có người đang rao to, "Bánh kẹp thịt, bánh kẹp thịt mới ra lò đây, chỉ tám mao tiền thôi!".
Ứng Vọng: ?
Tiếng rao to kia vừa ra khỏi miệng không đến mấy giây, một tiếng nói khác cũng vang lên theo, "Bánh kẹp thịt bán rẻ đây! Tám mao tám mao! Chỉ cần tám mao thôi!".
Ứng Vọng: "...".
Trong lòng Ứng Vọng rất khó chịu.
Cũng không phải khó chịu người khác bán món ăn giống với cậu, chung quy người trên cõi đời này đều giống nhau, thấy người khác buôn bán phát đạt muốn chia một chén canh là chuyện hết sức bình thường, cậu cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ có người bán theo. Chỉ là hiện tại đối phương không chỉ bán theo xu hướng, mà còn cố ý ép giá, thế này cũng quá làm người chán ghét rồi!
Học theo bán bánh kẹp thịt kia cũng là hai người đàn ông, xem tuổi tác thì lớn hơn cậu và Ngụy Vân Thư. Lúc này hai người trông coi trước quầy thay phiên rao to, đã hấp dẫn không ít người vây xung quanh, trong đó không thiếu khách hàng trước đây của bọn cậu. Thậm chí, có người đã mua xong bánh kẹp thịt cầm trong tay.
Hiển nhiên, cho dù là cảm giác mới mẻ của bánh kẹp thịt mới xuất hiện hay là chuyện rẻ hơn hai mao tiền đều hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, người nếm thử thức ăn mới không phải số ít.
"Bánh kẹp thịt bán rẻ đây! Tám mao tám mao! Chỉ cần tám mao!".
Ứng Vọng mím môi, đi theo Ngụy Vân Thư đẩy xe đẩy tay đến chỗ trống. Trên đường đi ngang qua hai người đàn ông kia, một người trong đó đối mắt với Ứng Vọng, lại xấu hổ trốn tránh dời đi, hiển nhiên bản thân hắn cũng rất chột dạ.
Ứng Vọng nghĩ, làm cũng làm rồi, còn chột dạ cái gì chứ?
Hai người bắt đầu bày hàng lên quầy, xung quanh có không ít người đều đang quan sát bọn họ, dù sao tình huống trước mắt này, người không mù đều biết đối phương là đến cạnh tranh công khai với hai thằng nhóc này, chuyện thế này mà không hóng hớt một chút à?
Có người hóng chuyện không chê chuyện lớn, chạy đến ngay mặt hai người hỏi, "Sao bên kia cũng có một quầy bán bánh kẹp thịt vậy, là anh em của hai người hả?".
Trước đây chỉ có bọn họ bán bánh kẹp thịt, mỗi ngày kéo quầy hàng đến đây là lập tức có người tới xếp hàng, hơn nữa còn xếp một hàng dài. Nhưng hôm nay có đối thủ cạnh tranh, lúc này trước quầy hàng chỉ có lẻ tẻ ba bốn người vây quanh, ngay cả hàng cũng không xếp.
Chênh lệch trước sau, không thể nói không lớn.
Ứng Vọng thở dài trong lòng, trên mặt lại không bày ra cảm xúc gì, chỉ nói, "Nói đùa rồi, hai bên không quen biết nhau".
Người kia "Ồ" một tiếng, diễn y như thật, "Tôi thấy bọn họ cũng đang bán bánh kẹp thịt như các cậu còn cho rằng mấy người là người một nhà chứ".
"Không phải". Ứng Vọng không thích nghe những lời này, cũng không muốn tiếp tục trò chuyện về cái chủ đề này, chỉ hỏi, "Hôm nay có bánh kẹp thịt, trứng gà kho và thịt miếng chín, muốn mua gì ạ?".
Vẻ mặt người kia khó xử, sau đó cười gượng, "Tôi suy nghĩ một chút trước".
Ứng Vọng không làm hắn khó xử, "Vậy anh cứ suy nghĩ trước đi".
Tiếp theo, cậu nhìn về phía người bên cạnh, "Anh muốn mua gì ạ?".
Người này mới vừa xem một tuồng kịch, hiện tại trong lòng đã có tính toán, cũng không cố ý nói mấy câu làm người phản cảm, chỉ hỏi, "Bánh kẹp thịt hôm nay bán một cái bao nhiêu tiền?".
Ứng Vọng hiểu hắn có ý gì, "Một cái một đồng tiền".
Người này ngạc nhiên trong phút chốc, "Vẫn một đồng?".
Ứng Vọng nói, "Vẫn luôn là cái giá này, không lừa già dối trẻ".
Ứng Vọng có một khuôn mặt baby, còn Ngụy Vân Thư thì khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cho nên nhìn bằng mắt thường Ứng Vọng trẻ hơn Ngụy Vân Thư vài tuổi. Làm em trai, chung quy phải nghe lời anh trai, cho nên người này có lẽ là cảm thấy lời của Ứng Vọng không tính, nên chuyển ánh mắt đến trên người Ngụy Vân Thư, "Bán một đồng thật hả?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!