Chương 21: Chúc mừng

Dậy sớm mua đồ ăn, hầm thịt nhào bột, thừa dịp thịt còn đang hầm trong nồi thì bắc nồi nhỏ lên bếp làm bữa sáng đơn giản, rồi sau đó nướng bánh, chuẩn bị hai mươi cái bánh kẹp thịt phải bán buổi trưa cùng với năm cân thịt ba chỉ miếng đã nấu chín.

Buổi trưa bán xong trở về thì bắt đầu rửa mấy thứ đầu heo, giò heo, thuận tiện làm cơm trưa, sau khi ăn xong tranh thủ thời gian đang hầm thịt đầu heo thì một người đi nghỉ ngơi, sau khi lóc xương đầu heo, thì bắt đầu kho các loại đồ ăn: thịt đầu heo, giò heo, trứng gà, miếng rong biển, lát củ sen, đậu hủ chiên, đậu hủ khô, đậu phộng,... Lúc này thì đổi một người khác đi nghỉ ngơi. Chờ đến khi hết thảy đã kho xong, thu dọn đồ đạc đi mở quầy.

Mở quầy bán hết thịt kho, về nhà chuẩn bị cơm tối. Bữa cơm này bình thường tương đối phong phú, phần lớn thời gian là nấu cơm, so với bữa sáng và cơm trưa chỉ ăn bánh bột, mì sợi, cơm chiên thì phải tốn chút công sức hơn, hai món ăn một món canh phối hợp, thỉnh thoảng có thể ăn đến tròn bụng.

Đây chính là cuộc sống thường ngày hiện tại của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư.

Bận thì bận thật, may mà hai người phối hợp, làm việc không quá mệt, nghỉ ngơi xem như đầy đủ, cộng thêm tiền kiếm được quả thật cũng không ít. Lúc trước nhà chỉ có bốn bức tường, mọi thứ đều thiếu thốn cho đến hiện tại không thiếu ăn không thiếu mặc, mấy thứ nhu cầu cơ bản như khăn lông, thau rửa mặt, xà phòng, bột giặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, ga giường và chăn đệm,... đều từ từ bổ sung đầy đủ hết.

Nhìn đồ vật trong phòng ngày càng tăng lên, trong lòng Ứng Vọng có loại cảm giác thỏa mãn rõ ràng.

Ngoài những thứ này ra, bọn họ còn tích cóp hơn sáu trăm đồng tiền.

Không sai, trừ đi hết thảy chi phí tiêu dùng, tiền mặt trong tay bọn họ đã hơn sáu trăm.

Ứng Vọng sau nhiều lần đếm, đôi mắt cũng cong lên vì cười, cảm giác an toàn rất đầy đủ, ít nhất một đoạn thời gian tiếp theo cho dù bọn họ không làm gì hết cũng không cần phiền muộn vì chuyện tiền bạc.

Dựa theo khi trước nói chia năm năm, Ứng Vọng từ trong số tiền đó đếm ra sáu trăm đồng, chia một nửa cho Ngụy Vân Thư, một nữa kia thì tự mình lấy, còn lại thì giữ đó làm chi phí tiêu dùng sau này.

Ngụy Vân Thư vốn định bảo Ứng Vọng cất chung một chỗ, sau này khi nào anh cần dùng thì lại lấy. Nhưng lại suy nghĩ một chút, mọi việc đều có ngoài ý muốn, chia tiền ra cất cũng tránh cho thật sự xảy ra chuyện bị người ta lấy sạch, cho nên không do dự nhận lấy ba trăm đồng.

Chia tiền xong, hai mắt Ứng Vọng sáng lên nhìn Ngụy Vân Thư đề nghị, "Chúng ta chúc mừng một chút đi".

Ngụy Vân Thư cười, "Được".

Ứng Vọng hỏi, "Anh muốn ăn gì?".

"Sủi cảo, thịt chiên giòn sốt chua ngọt". Ngụy Vân Thư buột miệng thốt ra.

Hiện tại tâm trạng của Ứng Vọng tốt, đối với yêu cầu của Ngụy Vân Thư đương nhiên là muốn thỏa mãn, thậm chí còn hỏi, "Còn gì nữa không?".

Ngụy Vân Thư nói, "Muốn ăn hai món này nhất, còn lại cậu xem rồi làm".

Ứng Vọng cười nói, "Được, còn lại để tôi".

Trong lòng Ứng Vọng cũng bắt đầu suy nghĩ.

Sủi cảo và thịt chiên giòn sốt chua ngọt tuy rằng rườm rà một chút, nhưng lại không khó làm. Sủi cảo làm món chính, thịt chiên giòn sốt chua ngọt làm món ăn mặn, vậy có thể kết hợp thêm một món rau trộn giải ngấy, sau đó ninh một nồi canh.

Bởi vì phải làm một bữa ngon, buổi chiều Ứng Vọng không cùng đi bán món kho, để Ngụy Vân Thư đi một mình, dù sao bây giờ chuyện buôn bán của bọn họ không tệ, những món kho đó không bao lâu là có thể bán xong.

Ứng Vọng cầm tiền xách theo giỏ đi ra cửa.

Vừa mới bắt đầu Ứng Vọng nghĩ chỉ trộn nhân thường thấy nhất như rau hẹ và trứng gà, thịt heo với cải trắng, miến và dưa chua, vân vân. Nhưng tới chợ thực phẩm rồi lại phát hiện có người xách nửa thùng tôm tới bán, Ứng Vọng hỏi giá, tiếp theo dứt khoát mua hết nửa thùng tôm.

Sau đó lại đi cân thịt, mua một con cá, bắp non, rau dưa các thứ, đựng đầy giỏ rau, lúc này mới xách theo nửa thùng tôm về nhà.

Về đến nhà, trộn nhân trước.

Từ sau khi bày quầy hàng kiếm được tiền tinh thần của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng thả lỏng một chút, trên phương diện ăn uống cũng sẽ không bạc đãi bản thân. Ví dụ như bán bánh kẹp thịt, thịt kho này kia cũng đều sẽ giữ lại một phần cho mình ăn. Cho nên trong khoảng thời gian này, thịt heo hai người ăn cũng xem như không ít.

Giống như lúc bọn họ mới vừa sống lại, hai người đều rất gầy, nhất là Ứng Vọng, cả người chỉ còn da bọc xương, một chút thịt cũng không có. Mà hiện tại, trên người cậu và Ngụy Vân Thư đều đã có da có thịt, tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hơn trước kia khá nhiều. Đương nhiên, cũng không mập, chính là ở mức của người bình thường, mặc quần áo cũng không còn rộng thùng thình gây chú ý như trước nữa.

Bởi vì ngày thường ăn không ít bánh kẹp thịt và thịt kho, cho nên Ứng Vọng dứt khoát không gói thịt heo, mà đổi thành loại trước đây chưa từng nếm thử: bắp hạt tôm bóc vỏ và tam tiên chay.

Hai loại nhân này đều tương đối đơn giản, đặc trưng chính là một chữ "tươi".

Trước tiên bóc vỏ và lấy chỉ tôm, nấm mèo và đậu hủ luộc sơ, trứng gà chiên sẵn, tôm bóc vỏ, hành lá,... cái nào nên băm thì băm nên cắt thì cắt, sau đó dựa theo nguyên liệu của nhân cho thêm các loại gia vị như: muối, bột ngọt, nước tương, bột tiêu,... và một ít dầu trộn đều lên, nhân đã chuẩn bị xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!