Mặt trời rực rỡ.
Hiện giờ cổng nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam đã khác với lúc vừa mới bắt đầu buôn bán chỉ có hai quầy hàng, ngoài bán bánh ngọt và bán kem que ra, còn có bán bánh bao và bánh bao chay, bán bánh xoắn chiên giòn và bán miến.
Hiển nhiên, đã có người phát hiện ra cơ hội làm ăn ở cổng trường.
Nhưng dù vậy, vị trí bày quầy hàng vẫn rộng rãi như cũ.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay đến, vừa mới đến đây đã thấy một nhóm người đứng dưới bóng cây hóng mát. Trong bọn họ có đơn thuần tới đón con cháu, cũng có cố tình đến đây mua bánh kẹp thịt hoặc là trứng kho, thậm chí, còn có nguyên nhân bởi vì lời đồn "tăng số lượng" sáng nay mà tới hóng chuyện.
Hai người vừa xuất hiện, lập tức có người vẫy tay, "Ông chủ nhỏ, bên này!".
Bọn họ còn chiếm giúp một vị trí rất râm mát.
Ngụy Vân Thư kéo đồ đạc đi qua.
Không đợi dọn quầy hàng lên, khách hàng muốn mua đồ ăn đã lập tức lần lượt xếp hàng. Người xếp hàng đầu tiên cười như một đóa bìm bìm nở, hào hứng nói, "Hai ông chủ trẻ, nghe nói hôm nay hai cậu tăng số lượng hả?".
Ứng Vọng sửng sốt, dở khóc dở cười nói, "Anh nghe ai đồn vậy".
Gương mặt tươi cười của người nọ tức khắc suy sụp, "Giả hả".
"Cũng không hẳn". Ứng Vọng nói, "Trước đó không phải rất nhiều khách hàng nói muốn bán riêng thịt bên trong bánh kẹp thịt sao, cho nên hôm nay bèn chuẩn bị một chút".
Mọi người kinh ngạc, "Thật hả?".
Ứng Vọng cười, "Thật".
Hôm nay ông Lý không chen lên đằng trước được, đứng ở phía sau nên vừa nghe lời này lập tức sốt ruột, "Ông chủ nhỏ, giữ lại cho tôi một cân!".
Những khách hàng khác cũng không chịu yên, "Ê ê, ông Lý, ông nói giữ lại cho ông thì phải giữ hả, phải chờ người phía trước mua rồi nói tiếp".
Sắc mặt ông Lý cứng đờ, vội vàng hỏi, "Ông chủ nhỏ, hôm nay chuẩn bị bao nhiêu thịt vậy?".
Trên tay Ứng Vọng không ngừng bận rộn, miệng đáp, "Có khoảng năm cân".
Trong lòng ông Lý thình thịch một cái, phía trước nhiều người như vậy, có thể đến lượt ông sao?
Không chỉ có ông Lý, trong lòng không ít người đều đang nói thầm. Phải biết, nhóm người tranh mua đồ ăn ở quầy thịt kho với mình này mỗi lần xuống tay đều mua ít nhất nửa cân! Mà phía trước... Hẳn là không phải ai cũng cân thịt nhỉ?
Bọn họ không xác định, mà những người chỉ muốn mua bánh kẹp thịt cũng trở nên hồi hộp, "Ông chủ nhỏ, còn bán bánh kẹp thịt không?".
Ứng Vọng nói, "Bán".
Người kia: "Thịt bên trong thì sao? Nếu như bị bọn họ cân hết...".
"Thịt cần dùng trong bánh kẹp thịt em sẽ dành riêng ra trước". Ứng Vọng giải thích, "Ngoài thịt trong bánh kẹp ra, còn lại em chuẩn bị hơn năm cân để bán riêng, không cần lo hết thịt trong bánh kẹp thịt".
Nghe vậy, trái tim người kia người kia tức khắc trở về trong bụng, khen một câu, "Ông chủ suy xét chu đáo".
Ứng Vọng cười cười.
Dọn quầy xong, hết thảy đồ đạc chuẩn bị tốt, Ngụy Vân Thư mở vung trên thau ra, lộ ra thịt hầm bóng mỡ óng ả bên trong, dò hỏi, "Anh muốn mua gì?".
Vị khách đầu tiên nhìn thịt miếng thịt bóng mỡ kia thì không nhịn được nuốt nước miếng, hỏi, "Thịt mua riêng bao nhiêu tiền?".
Trước đó Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã thương lượng giá cả xong, lúc này Ngụy Vân Thư trực tiếp trả lời, "Một lạng năm mao tiền".
Cũng chính là một cân năm đồng tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!