Để tránh bị người có ý đồ trong huyện nhìn thấy, trời chưa sáng hai người đã mang theo đồ đạc rời khỏi huyện thành.
Thời buổi này đừng nói đường nhựa, ngay cả đường xi măng cũng không phải rất nhiều. Mà nơi này của bọn họ là thâm sơn cùng cốc chính hiệu, cho dù là một con đường đất rộng rãi tử tế cũng không có, rất nhiều nơi chỉ có một một con đường nhỏ.
Hai người đang rời đi theo một con đường nhỏ như vậy.
Đây là đường đã từng đi một lần, kiếp trước bọn họ thuận lợi rời đi, vì đảm bảo đương nhiên lần này cũng đi giống như vậy.
Chẳng qua là đã được gặp qua muôn vàn phồn hoa, đi trên con đường nhỏ hẹp quanh co như vậy, Ứng Vọng lại có chút không thích ứng.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là vui vẻ.
Từ sau khi cậu bị cắt mất một quả thận, thân thể ngày càng sa sút, không chỉ có không thể trao đổi chất bình thường, nhịp tim thất thường, mà cuối cùng còn nghiêm trọng đến mức bị nhiễm trùng đường tiểu, hôn mê trên giường một thời gian. Trước đó vài năm vì đảm bảo có thể cung cấp cho người anh kia của cậu một quả thận khỏe mạnh, cậu bị người nhà họ Ứng nghiêm khắc khống chế ăn uống, khống chế thời gian giấc ngủ, khống chế hoạt động đi lại và hết thảy những chuyện có liên quan đến sức khỏe, mãi đến sau này, thân thể cậu kém rồi, bị nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ cũng đưa ra một đống đề nghị phải như thế này phải như thế kia với cậu, tóm lại, điều kiện đời sống vật chất của cậu tốt, nhưng cậu không có sức khỏe và tự do, càng đừng nói đến cơ hội bôn ba bên ngoài thế này.
Tuy rằng chạy khỏi thôn của bọn buôn người là chuyện khẩn cấp, nhưng mỗi khi Ứng Vọng nhớ đến kiếp trước, vẫn không ngăn được vui mừng nơi đáy lòng.
Bọn họ trèo qua từng ngọn núi, lội qua từng con sông, đói bụng thì ăn lương khô mang theo bên người, khát thì uống nước múc ở khúc sông sạch sẽ, ban đêm nếu không tìm được thành thị thì đốt đống lửa qua đêm trong núi, dù sao cũng sẽ không đi tìm hộ gia đình trong thôn xóm, bởi vì không ai biết được có thể đụng đến ổ buôn người thứ hai hay không.
Hai người một đường cẩn thận, giày rơm cũng mài hư một đôi, mới đến được một thành phố mới. Lúc này, lương khô trên người hai người còn thừa không bao nhiêu, bọn họ cần phải bổ sung lương khô mới, bằng không kế tiếp không cách nào tiếp tục lên đường.
Còn chưa ra khỏi tỉnh, hai người vẫn như cũ không dám ở nhà khách, chỉ dựa theo con đường ban đầu, đi tìm một cái gầm cầu không người để dừng chân.
Lúc sau, Ngụy Vân Thư lấy từ trong túi ra than củi có được do lúc trước nhóm lửa trong rừng để bôi đen mặt, để Ứng Vọng ở lại bên dưới gầm cầu trông chừng đồ đạc, sau đó một thân một mình đi mua vật tư.
Ứng Vọng dặn dò, "Cẩn thận một chút".
Ngụy Vân Thư đáp lại, "Yên tâm".
Rét tháng Ba vẫn chưa qua, gầm cầu lại ở ven sông, gió thổi một cái trong không khí cũng mang theo hơi lạnh, trán lại càng lạnh.
Ứng Vọng quấn kín quần áo trên người, nhặt một ít cành khô lá úa không biết là ai bỏ lại từ lúc nào trong bụi cỏ xung quanh, sau đó dùng que diêm đốt lửa lên.
Đặt nồi lên, đổ nước trong hai cái bình thủy tinh vào đun.
Nước lã có kí sinh trùng, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Ứng Vọng vẫn muốn đun sôi nước sau đó mới uống. Giống như trước đó qua đêm trong rừng, thừa dịp lúc tối nhóm lửa sưởi ấm, cậu cũng sẽ tiện thể gác nồi đun nước.
Nước còn chưa bắt đầu đun, Ngụy Vân Thư đã mang theo một bao đồ trở về. Bên trong có mấy thứ đồ ăn sống như gạo, khoai lang, khoai tây, cũng có các loại đồ ăn chín như bánh quy, bánh bột thô, bánh bao chay.
Ngụy Vân Thư giải thích nói, "Nếu như qua đêm ở bên ngoài, lúc nhóm lửa chúng ta có thể tự mình nấu chút cháo, nướng khoai lang khoai tây ăn, không có điều kiện nhóm lửa thì ăn những thứ bánh quy này".
Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao nóng hầm hập đưa cho Ứng Vọng.
Đây hẳn là bánh bao mới ra nồi, để sát vào còn có thể ngửi được mùi thịt, đừng nói là cái cơ thể đã bị giày vò mười mấy năm này, cho dù không bị giày vò, gặm lương khô một thời gian dài như vậy, cậu ngửi được mùi của bánh bao nóng cũng thèm.
Có điều Ứng Vọng có chút tiếc tiền, "Hiện tại chúng ta vốn dĩ đã không có bao nhiêu tiền, mua bánh bao chay ngũ cốc thô là được rồi".
Ngụy Vân Thư đặt đồ xuống, bẻ bánh bao ra, mùi thơm của bánh bao thịt càng tăng thêm, "Một đường bôn ba, dù sao cũng phải ăn một ít thứ ngon bồi bổ thân thể, ăn nhanh đi".
Mua cũng mua rồi, đương nhiên phải ăn.
Bánh bao thịt tươi mới ra nồi, Ứng Vọng mười mấy năm chưa từng ăn qua món ngon quả thật không cưỡng lại được cám dỗ này, ăn như thể hổ đói.
Chính cậu cũng cảm thấy mất mặt.
"Thịt heo nhà nuôi bây giờ ngon hơn heo nuôi bằng thức ăn chăn nuôi sau này nhiều". Ứng Vọng nói.
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Đúng vậy".
Hai người vây quanh lửa vừa ăn vừa nói chuyện, cho dù điều kiện kém một chút, nhưng lại tốt hơn lúc ở trong thôn rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!