Buổi trưa, sau khi mỗi người ăn một cái bánh kẹp thịt, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thu thập đồ đạc đi bày quầy.
Bọn họ không ngờ đến, thế nhưng hôm nay lại gặp được ông Lý và Lý Thúy Phân, hơn nữa lần này Lý Thúy Phân còn dắt một đứa nhỏ.
Nhớ tới mấy lời ngày hôm qua nhóm khách hàng tán gẫu, Ứng Vọng không khỏi nhìn đứa nhỏ kia thêm vài lần, nghĩ thầm đây chính là đứa nhỏ vị giác tinh nhạy đó à?
Khách hàng xung quanh còn tò mò hơn Ứng Vọng, đã bắt đầu hỏi, "Ông Lý, đây là cháu ngoại kia của ông hả?".
Ông Lý nói, "Đúng vậy, cháu ngoan của tôi".
Người xung quanh giật giật khóe miệng, nghe nói ngay cả trứng với thịt cũng không ăn, còn ngoan hả?
Chẳng qua không thể nói lời như vậy, tự dưng đắc tội người ta. Mọi người thuận theo lời ông nói mấy câu tương tự như "Nhìn qua đúng là ngoan ngoãn" "Không khóc không quậy, ngoan hơn thằng nhỏ nhà tôi nhiều" vân vân, không làm bầu không khí rơi vào tình trạng xấu hổ.
Không quan tâm trong lòng người khác nghĩ như thế nào, ông Lý và Lý Thúy Phân nghe người ta khen con cháu nhà mình, thì đương nhiên rất vui vẻ.
Cũng có người nhiệt tình nói, "Theo tôi thấy vẫn là nên để bác sĩ nhìn nhiều một chút, người ta là có chuyên môn, nhất định hiểu biết nhiều hơn chúng ta. Cùng lắm thì, dựa vào số lần đi bệnh viện, mua thêm một ít sữa bột từ bệnh viện về cũng tốt hơn, thứ đó bồi bổ thân thể".
Đây là lời nói thật.
Bác sĩ người ta chuyên môn chữa bệnh cứu người, kĩ thuật nhất định tốt hơn bọn họ, bởi vậy từ sau khi mấy người Lý Thúy Phân phát hiện Hạo Hạo không ăn thịt trứng thì không ít lần dẫn nhóc đi bệnh viện, chẳng qua là chuyện đầu lưỡi tinh nhạy này bác sĩ cũng không có biện pháp, bọn họ chỉ đành phải ra về trong thất bại. Đương nhiên, sau đó cũng không ít lần như thế.
Cũng giống như người kia nói, đi bệnh viện không vì nguyên nhân nào khác, mà là vì ở bệnh viện dễ mua một ít sữa bột và sữa mạch nha, may mà Hạo Hạo có thể uống những thứ này, ít nhiều gì có thể bồi bổ về một chút, bằng không còn không biết thân thể Hạo Hạo sẽ yếu ớt bao nhiêu nữa.
Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt ông Lý không thay đổi, "Hiện tại đã khá hơn trước kia nhiều rồi, hai ngày trước mua vịt kho cũng chịu ăn".
Người kia có chút ngạc nhiên, "Thật hả?".
Ông Lý lại nói, "Hôm qua mua trứng gà kho cũng ăn".
Người kia nhìn về phía Hạo Hạo ánh mắt trông mong tức khắc mang theo một chút không thể tưởng tưởng, đứa nhỏ vẫn luôn không ăn thịt trứng thế nhưng bây giờ lại ăn?
Không ít người đều có ý nghĩ như vậy.
"Chúc mừng ông Lý nhé".
"Cảm ơn cảm ơn, đứa nhỏ khỏe là tốt rồi".
"Con gái ông coi như là khổ tận cam lai rồi".
Lý Thúy Phân ở bên cạnh nghe những lời này cảm thấy có chút muốn khóc, là vui đến muốn khóc, chị nắm chặt tay Hạo Hạo, nói, "Tôi chỉ hi vọng nó bình an khỏe mạnh".
"Nhất định nhất định".
Gió nhẹ khẽ thổi qua, mùi thịt trong thau càng tăng lên.
Có mặt ở đây đều là người sống ở khu vực xung quanh, tỉ số trùng lặp với khách hàng của quầy thịt kho buổi chiều rất cao, mọi người cũng đều biết hai quầy hàng là cùng một đôi chủ quầy.
Có người trêu ghẹo nói, "Chà, vịt kho trứng kho cũng đều là ông chủ nhỏ người ta làm ra, hai người phải cảm ơn đàng hoàng mới được đó".
Mọi người cười rộ lên, đúng là vậy đó.
Thậm chí còn có người trêu ghẹo đến Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, "Hai ông chủ trẻ ơi, đồ ăn hai cậu nấu khiến đứa nhỏ thích kìa, món khác người ta đều không ăn, chỉ thích món hai người nấu thôi đấy!".
Ứng Vọng nghe mà thấy buồn cười, "Là vinh hạnh của bọn em, có thể buôn bán được thế này cũng không thể thiếu sự ủng hộ của mọi người".
Câu này làm trong lòng mọi người đều thoải mái.
Là một cậu trai biết làm ăn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!