Chương 14: Tính sai

Giống với thịt đầu heo kho, chuyện buôn bán bánh kẹp thịt cũng vô cùng tốt. Hiện tại mỗi ngày bọn họ bán ít nhất mười lăm cái, bởi vì nguyên nhân nhào bột, có đôi khi sẽ nhiều thêm một hai cái, có đôi khi sẽ ít đi một hai cái, số lượng cũng không cố định.

Ví dụ như hôm nay, bởi vì không lấy bánh kẹp thịt làm bữa sáng, nên buổi sáng bán mười chín cái, lại không tới hai mươi phút đã bán xong rồi.

Đồ ăn trên quầy hàng bán sạch, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư theo thường lệ một người đi chợ thực phẩm mua đầu heo, một người thì kéo xe đẩy tay về nhà.

Chỉ là hôm nay lúc đi mua đầu heo đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Đầu heo hôm nay đã bán rồi". Ông chủ sạp thịt nói như vậy.

Ứng Vọng nhíu mày, "Bán rồi?".

"Đã bán". Thấy Ứng Vọng ngây ngốc, ông chủ sạp thịt lại qua loa giải thích một câu, "Gần đây có người bán thịt đầu heo kho gì đó, không ít người cảm thấy mùi vị ngon, nên muốn mua đầu heo về tự mình thử xem".

Ứng Vọng: "...".

Cho nên là tôi tự bê đá đập chân mình?

"Nếu không cậu mua ít thứ khác đi?". Ông chủ sạp thịt lại nói.

Ứng Vọng trông thấy ánh mắt đồng cảm của ông chủ sạp kia, tức khắc hiểu được ông chủ biết được chuyện buôn bán của cậu, chung quy mỗi ngày cậu tới đây mua thịt mua đầu heo, cho dù có mù hơn nữa thì cũng đã nhớ kĩ gương mặt này rồi.

Nói thật, đối với có người đoạt mối làm ăn hoặc là xuất hiện tình huống khác Ứng Vọng đều đã có chuẩn bị, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Lúc này mới mấy ngày thôi đấy...

Ứng Vọng thở dài, tầm mắt do dự quan sát một vòng trên sạp, hỏi, "Một cân giò heo bao nhiêu tiền?".

Ông chủ sạp thịt nói, "Vẫn là một đồng rưỡi".

Ứng Vọng suy nghĩ một chút nói, "Cân cho tôi hai cái, muốn giò trước".

"Được". Ông chủ sạp thịt đáp một tiếng lập tức bắt đầu làm việc, "Hai cân sáu lạng, ba đồng chín".

Đồ còn dư lại trên sạp thịt cũng không nhiều, Ứng Vọng nhìn bộ ruột già và mấy con mắt kia, cuối cùng vẫn là không mua.

Ruột già kho thật ra ăn cũng ngon, chỉ là xử lí thứ này quá phiền phức, thời gian buổi trưa lại có chút gấp, cậu suy nghĩ một lát vẫn là không mua, chỉ thanh toán tiền giò heo.

Có điều trước khi rời đi Ứng Vọng hỏi một câu, "Đầu heo mỗi ngày có nhận đặt trước không?".

Ông chủ hỏi, "Cậu muốn đặt hàng ở chỗ tôi hả?".

Ứng Vọng gật đầu, "Chắc hẳn chú cũng biết tôi buôn bán cái gì, gần đây mỗi ngày một cái đầu heo chắc chắn có thể bán hết. Cứ như vậy tôi có nguồn cung hàng cố định, đầu heo của chú cũng không cần mỗi ngày hao tâm tổn trí bán đi, đối với cả hai bên đều tốt, chú cảm thấy thế nào?".

Ông chủ rơi vào trầm tư.

Trên thực tế thành phố Bạch Vân không chỉ có một mình ông đang bán thịt heo, trái lại, bởi vì mấy năm trước thiếu thịt quá nhiều, hiện tại sau khi mở cửa buôn bán có không ít người tranh nhau muốn nhảy vào bán thịt, bởi vậy người buôn bán thịt không ít. Nếu Ứng Vọng muốn, không mua được đầu heo ở cái sạp này của ông, đi thêm một đoạn đường đến chỗ khác nhất định cũng có thể mua được đầu heo.

Nói cách khác, một khi Ứng Vọng tìm được con đường nhập hàng khác, vậy đầu heo nơi này của ông sẽ không còn dễ bán như vậy nữa.

Cho nên, sau khi ông chủ phân tích xong lợi và hại, lập tức đưa ra quyết định, "Được!".

Ứng Vọng lộ ra nụ cười.

Giải quyết xong nguồn cung đầu heo sau này, nhưng hôm nay chỉ bán giò heo chắc chắn không được.

Ứng Vọng dạo qua một vòng ở chợ thực phẩm, cuối cùng thấy được có người đang bán vịt sống. Ánh mắt Ứng Vọng lập tức sáng lên, xuất tiền mua vịt.

Cách ăn vịt có rất nhiều, đủ kiểu biến tấu như: vịt quay, vịt hầm bia, vịt nướng, vịt kho. Hiện tại cậu đang làm buôn bán thịt kho, không phải vừa lúc làm vịt kho kia sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!