Chương 13: Bánh khoai tây

Phía Nam thành phố bên này có chợ thực phẩm, cũng có cửa hàng hợp tác xã nhà nước, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đi dạo xung quanh một lượt, rốt cuộc tìm được mấy loại nguyên liệu làm đồ ăn chay kho cũng không tệ lắm.

Sáng sớm tinh mơ, hai người xách túi lớn túi nhỏ vào sân.

Bà nội Trương dậy sớm, lúc đeo giỏ chuẩn bị ra ngoài thì thấy bọn họ xách theo nhiều đồ như vậy trở về, "Mua nhiều đồ như vậy à?".

Ứng Vọng cười đáp, "Dạ vâng, bà nội Trương ra ngoài ạ?".

"Đúng vậy". Bà nội Trương nói, "Có người muốn ăn cà tím non, nội hái mấy quả đưa qua cho người ta".

Ứng Vọng: "Vậy nội chậm một chút".

Bà nội Trương cười ha ha đáp lời.

Chờ bà đi xa, hai người xách đồ đến phòng khách.

"Tôi đi hầm thịt trước". Ứng Vọng vừa vẫy vẫy cánh tay mỏi nhừ vừa cầm miếng thịt lên.

"Tôi đi nhào bột". Ngụy Vân Thư vừa cất trứng gà xong, "Sau đó luộc trứng gà".

Ứng Vọng: "Được".

Thời gian buổi sáng không trì hoãn được, hai người nhanh chóng đi làm việc.

Rất nhanh, mùi thơm của dầu mỡ từ phòng bếp tràn ngập cả cái viện nhỏ, lúc nhìn màu sắc đã được thì thêm nước, sau đó đậy vung lên bắt đầu hầm.

Thường ngày đến lúc này đã có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng hôm nay không được. Buổi sáng mới vừa mua nhiều thứ như vậy, bây giờ phải tranh thủ thời gian xử lí sẵn một vài thứ.

Đống đồ kia không ít, có đậu hủ khô, đậu hủ chiên, tàu hủ ky và nấm mèo, trong đó tàu hủ ky và nấm mèo là thực phẩm khô. Còn có rong biển khô, loại rong biển này ở địa phương không có, đều được vận chuyển từ thành phố vùng duyên hải tới đây, xem như một món tương đối hiếm lạ, hẳn là sẽ dễ bán hơn một chút so với mấy món thông thường khác. Ngoài những thứ này ra, còn có củ sen và đậu phộng. Tổng thể chủng loại không tính nhiều, chỉ là thử nghiệm trước một chút.

Ứng Vọng tìm đồ đựng, sau đó ngâm rong biển khô và nấm mèo trước, như vậy chờ đến buổi trưa bán bánh kẹp thịt xong trở về, là có thể bắt tay vào rửa sạch.

"Vân Thư, lát nữa trứng gà chín tôi chiên ít bánh khoai tây nhé?". Múc xong xô nước cuối cùng, Ứng Vọng lên tiếng hỏi.

"Được". Ngụy Vân Thư từ trước bếp lò đứng lên, "Tôi đi gọt vỏ".

Ứng Vọng nói, "Vậy để tôi xắt sợi".

Trứng gà nấu rất nhanh, không đến hai mươi phút là có thể chín. Đến lúc đó vớt trứng gà ra, nồi nhỏ để không, hoàn toàn có thể làm bánh khoai tây.

Khoai tây xắt sợi bỏ vào trong thau, bởi vì sức ăn của hai người lớn, cho nên xắt không ít khoai tây sợi. Khuấy vào bốn cái trứng gà, cắt chút hành lá, lại thêm bột mì và một chút tinh bột, bỏ muối, bột hoa tiêu, các loại gia vị khác, cuối cùng dùng đũa khuấy không ngừng đến trạng thái sền sệt, thả vào trong nồi đã quét dầu chiên là xong.

Mùi thơm của bánh khoai tây không bằng mùi thịt hầm trong nồi lớn ở phòng bếp, nhưng cũng có một loại mùi vị riêng.

Ứng Vọng dùng chén đựng bánh khoai tây đã chiên xong, dưới tay lại tiếp tục chiên, miệng gọi, "Vân Thư, ăn cơm thôi!".

"Đến ngay". Ngụy Vân Thư quét sạch rác, vẫy nước trên tay bước đến.

Ứng Vọng đưa chén cho anh, "Nếm thử xem, có ngon không".

Bánh khoai tây lớn cỡ bàn tay, chiên hai mặt vàng óng. Ngụy Vân Thư dùng đũa gắp một cái, cắn một miếng bên ngoài cháy giòn thơm lừng, bên trong lại là vị khoai tây mềm mại, gia vị cho vừa đủ, phối hợp với mùi hành thái, vô cùng ngon miệng.

"Không tồi!". Ngụy Vân Thư không tiếc lời khen.

Tươi cười trên mặt Ứng Vọng lại tăng lên, "Tôi thử một chút".

Cậu cũng cầm lấy đũa gắp bánh lên ăn, bởi vì mới ra nồi, vẫn còn nóng một chút, nhưng ăn vào đúng như lời Ngụy Vân Thư nói, rất không tồi.

"Không uổng công làm". Ứng Vọng nói, đôi mắt sáng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!