Chương 12: Lên kế hoạch mới

"Hai cậu không bán buổi sáng hả?".

Ứng Vọng đang giúp đỡ cân thịt kho bị khách hàng hỏi vấn đề này thì không khỏi sửng sốt, kịp phản ứng lại mới trả lời, "Buổi sáng bọn em bán ở chỗ khác, nên không tới".

Đào Mẫn Tuệ lập tức hỏi, "Bán ở đâu?".

Từ sau buổi chiều ngày hôm qua Đào Mẫn Tuệ mua thịt kho về nếm thử, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đã nhớ mãi không quên với thịt kho, buổi sáng đi làm cũng không có quá nhiều tâm trạng, chỉ mong mỏi nhanh chóng tan làm đi mua thịt kho, sau đó về nhà ăn ngon một bữa. Kết quả tuyệt đối không nghĩ tới, tiền cô đã chuẩn bị xong, quầy bán thịt kho lại không có ở đấy!

Khỏi phải nói Đào Mẫn Tuệ có bao nhiêu buồn bực, buổi trưa miễn cưỡng nấu mì sợi ăn, cả buổi chiều cũng không có tinh thần gì. Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan làm, cô lại càng không chút do dự chạy ra khỏi nhà máy, ngửi mùi tìm được quầy hàng.

"Ơ bên nhà trẻ và tiểu học khu Nam". Ứng Vọng nói, "Có điều là bán bánh kẹp thịt, không phải bán thịt đầu heo kho".

Đào Mẫn Tuệ nghe được không phải bán thịt kho thì có chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi, "Bánh kẹp thịt là cái gì?".

Ứng Vọng lập tức nói, "Là một loại thức ăn của phương Bắc, bên trong cho thịt, ớt xanh này kia, còn có thể thêm trứng kho".

Đào Mẫn Tuệ không tưởng tượng ra, chẳng qua là đã có thịt có trứng, vậy nhất định mùi vị không tệ, "Buổi trưa mấy giờ hai cậu bắt đầu bán?".

Ứng Vọng nói, "Gần giờ học sinh tan học".

Đào Mẫn Tuệ nói, "Vậy ngày mai tôi đến xem thử".

Ứng Vọng cười, "Hoan nghênh".

Hai người cũng không phải lén lút nói chuyện, cho nên người xung quanh quầy hàng đều nghe được, bọn họ yên lặng ghi nhớ trong lòng, định ngày khác cũng đi xem thử.

"Hôm nay có trứng kho, một trứng năm mao tiền, có mua không ạ?". Ứng Vọng hỏi Đào Mẫn Tuệ.

Món ăn kho chung với thịt kho, mùi vị nhất định sẽ không tệ, Đào Mẫn Tuệ suy nghĩ một chút, "Gói cho tôi hai trứng".

Ứng Vọng dùng túi nylon đựng riêng hai trứng cho cô.

Thịt cắt xong, tổng cộng hai túi, tiền trao cháo múc.

Đào Mẫn Tuệ cầm đồ xong thì đi ngay, gấp không chờ nổi chạy về nhà muốn trộn gỏi ăn.

"Hôm nay có trứng kho?". Cô đi rồi, mới có người lại lên tiếng dò hỏi.

"Đúng vậy". Ứng Vọng giới thiệu, "Trứng gà và đầu heo kho chung với nhau, thích mùi vị thịt đầu heo tuyệt đối đừng bỏ qua".

Có người hỏi, "Không mua thịt đầu heo có thể mua không?".

"Đương nhiên có thể". Chỉ cần là đồ ăn trên quầy, miễn có thể bán đi là có thể kiếm, nhiều một chút hay ít một chút cậu đều không hề gì, "Ngài muốn mua bao nhiêu?".

Người nọ là khách hàng mới, "Trứng kho lấy một cái, thịt lấy nửa cân, thịt cắt cho tôi phần mỡ nhé".

Ứng Vọng gắp ra một miếng thịt mỡ từ vại gốm, "Miếng này được không?".

Khách hàng nhìn một cái thì hài lòng, "Được!".

Ứng Vọng lập tức bảo Ngụy Vân Thư cắt.

Nói đến thì, chuyện bán thịt kho này của bọn họ tuy rằng vừa mới bắt đầu hôm qua, nhưng hôm nay đã có khách hàng quen. Ví dụ như người trước quầy hàng lúc này, có một ít là khách hàng mới bị mùi thơm của thịt kho hấp dẫn lại đây, một ít còn lại là khách hàng cũ quen mặt, mua cũng không ít.

Trong khách hàng mới khó tránh khỏi có lo lắng gặp cú lừa, bọn họ vừa nghe khách quen nói món kho không tồi, lại nhìn thực tế bọn họ mua không ít, cũng tới tấp tiêu tiền cân một chút.

Vì vậy rất nhanh, cái nồi thịt kho trứng kho này đã bán xong rồi, thậm chí còn có người không mua được.

"Sao lại bán nhanh như vậy?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!